Chương 32: Anh trai!

Khách sạn Lam Loan hai năm trở lại đây mới được nâng cấp lên thành khách sạn năm sao nằm ở phía Đông thành phố Trung Hải, là một sơn trang nghỉ ngơi lý tưởng.

Một bờ hồ nước nằm sát vào nhau, màu sắc nhã nhặn, nồng nặc tư tưởng kiến trúc xây dựng của Scotland khiến không ít giới thượng lưu chọn nơi này để bàn chuyện kinh doanh.

Vừa xuống xe, Lâm Nhược Khê bước đến bên cạnh Dương Thần, đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Dương Thần. Giống như kiểu con chịm nhỏ hạnh phúc nép vào, thản nhiên nói:

- Đi!

Dương Thần mỉm cười:

- Cô diễn trò như này sao? Muốn cho người ta biết chúng ta rất thân mật sao? Phải tươi cười lên chứ! Bộ dạng lạnh lùng của cô cứ như là oán phụ ấy!

- Anh mới là oán phụ!

Lâm Nhược Khê khó xử nhíu mày, đúng là vẫn không thể tươi cười. Thực ra là cho dù có kéo cánh tay của Dương Thần, đối với cô mà nói đã là thử thách lớn lao lắm rồi. Cô lắc đầu nói:

- Cứ như vậy đi, không nên để lộ ra cái gì, như vậy sẽ không thành vấn đề.

Dương Thần nghĩ thầm rằng là mọi người đều không tin, nhưng chung quy lại không nói ra. Nếu cô vợ Chủ tịch muốn diễn trò, vậy mình chơi đùa cùng cô ấy là được!

Dọc theo đường đi vào khách sạn, hai bên đều là phong cách hình trụ Athens, tượng nữ thần điêu khắc. Tiến vào đại sảnh, còn xuất hiện các loại tranh về các danh nhân nước ngoài, tranh sơn dầu phong cảnh.

Bối cảnh tráng lệ làm cho cả khách sạn Lam Loan tràn ngập vẻ sang trọng cổ điển hoàn mỹ dung hợp với hơi thở. Người đến đây áo mũ đều chỉnh tề, sắc mặt đều kiêu căng.

- Không thích tranh sơn dầu!

Dương Thần đập đập miệng:

- Tôi cảm thấy bức tranh còn không bằng dùng ảnh chụp, còn rõ ràng hơn một chút.

Kéo cánh tay Dương Thần đang từ từ thưởng thức những bức tranh trên hành lang làm Lâm Nhược Khê liếc mắt khinh thường Dương Thần một cái:

- Không có khả năng giám định và trình độ thưởng thức thì bớt nói đi, không ai nói anh câm đâu.

- Phải rồi! Nếu không làm sao tôi phải đi bán thịt dê xiên nướng!

Vẻ mặt Dương Thần đắc ý.

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói:

- Nhớ kỹ nha. Để cho anh ta đi vào, tôi không ra hiệu thì anh đừng mở miệng, anh đừng nói nhiều lời.

- Tuân lệnh!

Lâm tổng.

Dương Thần cố nén cười, gật gật đầu!

Hai người quần áo chỉnh tề theo tiếp tân dẫn đi đến một căn phòng lớn dựa vào ven hồ. Ngẩng đầu nhòn, căn phòng này không ngờ lại mang đậm phong cách Tôn giáo Judas.

Cửa gỗ màu trắng ngà khắc hoa được mở ra.

Một gã mặc đồ tây màu đen, tóc hơi xoăn, râu không nhiều nhưng người đàn ông thô kệch đột nhiên tươi cười đứng ở cửa, tư thế mời nói:

- Hoan nghênh Lâm tiểu thư, công tử nhà tôi chờ đã lâu!

Rất hiển nhiên, người đàn ông này trước tiên đã nhìn vào người Lâm Nhược Khê kéo tay

- Dương Thần, con mắt cũng liếc một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!