Đi theo Ngô Nguyệt dáng người phẳng phiu như sân bay để vào tòa nhà Ngọc Lôi. Toàn bộ tầng một là văn phòng Chủ tịch và phòng nghỉ ngơi để lấy cảm xúc làm tài liệu cùng với các bồn cây cảnh tươi tốt.
- Thư ký Ngô!
Chủ tịch gọi tôi chuyện gì?
Ngô Nguyệt không trả lời, im lặng không lên tiếng đi tới. Tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất vang lên nhịp nhàng.
Dương Thần bất đắc dĩ, nghĩ thầm rằng người phụ nữ này chắc là rất lạnh lùng, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Tuy nhiên Dương Thần thấy hơi hối hận. Ngày hôm qua đáng lẽ hắn nên điều tra một chút thông tin về Chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Ngọc Lôi, không nên chỉ nhìn vào thông báo tuyển dụng.
Nếu có hiểu biết trước, hiện giờ sẽ không đến mức không có đầu mối như thế này. Đột nhiên cảm thấy muốn gặp trực tiếp lãnh đạo, chân tay lại có vẻ luống cuống.
- Tới rồi!
Đi tới một nơi được trang trí hết sức hoa lệ, cửa chính được sơn màu trắng sữa. Ánh mắt của Ngô Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thần, nói:
- Chủ tịch đang ở bên trong!
Anh đi vào một mình thôi! Chú ý giọng nói chuyện của anh, tốt nhất nên tôn trọng một chút.
Không hiểu sao giọng của Ngô Nguyệt lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy! Dương Thần cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương. Nếu cô ấy không lạnh lùng như vậy, làm sao có thể nhìn đàn ông một cách không vừa mắt như vậy?
Mình cũng lớn, cũng có vị đàn ông rồi, không phải các nữ nhân viên khác đều thích mình như vậy sao?
Không để ý tới cô thư ký đáng thương, Dương Thần rất tự nhiên đẩy cửa đi vào vị trí trung tâm quyền lực của tập đoàn Ngọc Lôi.
Vừa mới mở cửa vào, Dương Thần đã nhận ra không khí rất quen thuộc. Trong phòng tràn ngập mùi hoa nhài, ấm áp, mềm mại thấm vào ruột gan khiến Dương Thần nhớ tới vợ mình là Lâm Nhược Khê. Cô bé bộ dạng lạnh lùng kia chẳng phải cũng có mùi hương này sao?
Văn phòng Chủ tịch rất rộng, khoảng một trăm mét vuông, hiện lên một nửa hình tròn, cửa sổ hình cung tròn đều trơn bóng sát đất. Từ đây có thể tùy ý quan sát toàn bộ cảnh tượng trung tâm thành phố Trung Hải phồn hoa, thêm vào đó là tấm rèm màu trắng cùng với máy điều hòa không khí.
Trên sàn nhà trải thảm bằng lông dê mềm mại có xuất xứ từ Địa Trung Hải, màu sắc và hoa văn phức tạp, vài cái bồn hoa xanh biếc được đặt ở trên bàn làm việc và các góc xung quanh. Toàn bộ thiết bị trong văn phòng phối hợp với ánh sáng càng tăng thêm sức mạnh.
Trên trần nhà, đèn treo bằng pha lê cũng là loại cao cấp. Những người thợ khéo léo đem ánh sáng trong văn phòng khúc xạ ra sáng bóng, để cả gian phòng đều rất mỹ lệ và thần bí.
Vài cái giá sách bằng kim loại màu bạc xếp đầy các bản kế hoạch. Giá sách được làm từ gỗ lim, còn lớn hơn cả cái bàn làm việc. Chẳng qua lúc này, phía sau bàn làm việc. Vậy chiếc ghế to, kia chính là chỗ của Chủ tịch Trương, nhưng lại trống trơn không có người.
Dương Thần đang buồn bực, không biết vì sao Chủ tịch lại gọi mình đến, giờ lại không thấy bóng dáng đâu. Anh ta liền nhìn thấy phía bên phải văn phòng có một cái phòng nhỏ để nghỉ ngơi, anh chậm rãi đẩy cửa ra, một bóng hình thướt tha bước ra!
Trong nháy mắt, không khí trong văn phòng trở nên vô cùng kỳ lạ. Dường như trong không khí không còn oxi để thở vậy, hai người hình như đều quên hô hấp.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cảm xúc hỗn loạn.
Cho dù là người trong cuộc cũng khó có thể nói ra. Bởi vì quá giả tạo.
- Này … Cô … Tôi … Cái kia … Tôi …
Dương Thần vẫn cảm thấy mình có khả năng chịu đựng rất tốt. Nhưng bây giờ hắn phát hiện trong một số hoàn cảnh đặc biệt, giống như bây giờ, không ngờ gặp mặt. Dương Thần giống như bị cắt mất lưỡi vậy, trong đầu hỏng bét, căn bản là không nghĩ ra nên nói cái gì.
Cô gái trước mắt đi một đôi giày cao gót pha lê, đôi chân thon dài, vớ màu đen nụ hoa tơ bao lấy da thịt, lộ ra mấy phần trông thật quyến rũ, trên người mặc váy màu vàng nhạt cùng với nữ trang phù hợp với chức nghiệp.
Nhìn rất lung linh và hấp dẫn, có thể đem ra so sánh với hoàng kim hoàn mỹ, dáng vẻ bề ngoài vô cùng tinh tế. Thắt lưng bó sát eo để lộ ra cái mông khiến cho người nhìn thấy huyết mạch căng phồng. Mái tóc dài được búi lên gọn gang khiến cô ấy giống như một nàng thiên nga tao nhã vậy.
Khiến cho người ta khó có thể kháng cự chính là trời còn ban cho cô ấy gương mặt vô cùng xinh đẹp…
- Cô cái gì?
Lâm Nhược Khê đến trước mặt gã đàn ông vô lại với một bộ mặt con gián nói không ra lời giống như vẻ mặt. Cảm xúc phức tạp vừa rồi bỗng nhiên tan thành mây khói. Ngược lại có chút nghiền ngẫm và ý chọc ghẹo đầy hàm súc nói:
- Anh không phải luôn biết ăn nói, biết cách giả vờ sao? Sao bây giờ nửa chữ cũng không thốt được nữa thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!