Biểu hiện vô cùng xuất sắc của Dương Thần đã nhận được sự chú ý của toàn bộ nhân viên của công ty Quốc tế Ngọc Lôi. Không ít nhân viên nữ trong công ty đều lấy nam nhân viên bác học này ra làm đề tài đàm đạo trong các cuộc tụ tập tán phét.
Vẫn chưa chính thức công tác, Dương Thần đã được đại đa số nhân viên biết đến.
Sau khi kí hợp đồng thử việc ngay lúc đó, Dương Thần được Mạc Thiên Ny dẫn vào ban quan hệ xã hội ở tầng 18 lầu Ngọc Lôi, cả tầng lầu đều là địa bàn của ban Quan hệ xã hội.
Vừa tiến vào khu làm việc, không ít người đã đứng dậy vỗ tay hoan nghênh sự có mặt của Dương Thần. Dù sao thì tuyệt đại đa số họ đều là nhân viên nữ, có thể có một đồng nghiệp nam vào công ty thì các cô đều lấy làm vui mừng.
Sau khi để Dương Thần giới thiệu sơ qua, Mạc Thiện Ny để anh đi vào văn phòng của trưởng phòng.
Phòng làm việc ngòai mấy chậu lan quân tử cắt tỉa tỉ mỉ được bài trí đơn giản thì không còn gì khác, bàn làm việc gọn gàng, không cầu kỳ cùng với bức tường treo đầy các loại bảng biểu cùng tiến trình công việc đều tỏ ra chủ nhân nơi này có tố chất làm việc tốt cùng tác phong làm việc hiệu quả cao.
Dương Thần vẫn rất ngưỡng mộ cấp trên của mình, người phụ nữ này biểu hiện mỹ miều ưu tú, nhưng chủ yếu là sự tự tin và trí tuệ làm cho người ta không thể nảy sinh tư tưởng xem thường, có thể thấy với tuổi đời còn trẻ như thế đã ngồi ở vị trí cao như vậy của một công ty lớn cỡ này, không chỉ cần xinh đẹp là có thể.
- Mời ngồi, anh muốn uống chút gì không?
Mạc Thiện Ny cười ôn hòa.
- Không cần, tôi không khát.
Dương Thần lắc đầu.
Mạc Thiện Ny nhìn anh cười lắc lắc đầu rồi đi đến bình nước rót một cốc nước đem lại cho anh ta.
- Tôi hỏi anh muốn uống chút gì không phải là để anh giải khát mà ý là muốn chuẩn bị nói chuyện với anh. Anh nói anh không khát chẳng phải là từ chối nói chuyện với tôi sao? Sau này anh sẽ là một nhân viên của ban Quan hệ xã hội chúng ta rồi, ám hiệu đơn giản này không thể mơ hồ được đâu.
Dương Thần có chút bối rối, vừa đến công ty đã bị cấp trên phủ đầu liền cười có phần ngượng ngập:
- Việc này, cô Mạc, tôi là người thô lỗ, chạy vặt hay gì đó cũng được, còn những việc bàn công chuyện hay gì gì đó thì đúng là không biết.
- Tôi không tin tinh thông tiếng Ý, tiếng Đức và có thể liếc mắt đã nhận ra tác phẩm thủ công của nhà thiết kế bậc thầy người Ý một cách không do dự lại có thể là người thô cục.
Đôi mắt đẹp của Mạc Thiện Ny sáng ngời nhìn thẳng Dương Thần dựa nửa người vào bàn làm việc, dáng người lả lướt thướt tha.
- Chuyện này…
Dương Thần không có cách nào phản bác lời nói sắc bén của Mạc Thiện Ny mà chỉ mân mê tay đáp:
- Cô Mạc, không biết là cô có tin hay không, tôi chỉ đến tìm việc, thực tế là đến quan hệ xã hội là gì tôi cũng không được rõ, bây giờ hợp đồng đã ký tôi sẽ cố gắng để làm, tôi chỉ nói thật vài lời như vậy thôi.
Mạc Thiện Ny nhìn vẻ mặt Dương Thần không giống giả bộ liền thay đổi chủ đề:
- Tôi vừa xem qua hồ sơ của anh, hồ sơ anh cung cấp rất ít. Chỉ có một bằng thạc sỹ quản lý marketing của trường đại học Harvard, thế nhưng trong số tất cả ứng viên, chỉ có anh có bằng thạc sỹ của liên minh nên anh được đặc cách đưa vào danh sách phỏng vấn sau cùng.
Nhưng theo như đến hôm nay thì chúng tôi cũng không nhầm lẫn, ít nhất thì về lĩnh vực ngoại ngữ và trang phục thì anh cũng vô cùng xuất sắc.
- Do may mắn, may mắn thôi
Nghe những lời của vị sếp xinh đẹp như loạt pháo tấn công, cho dù là Dương Thần có đầy đạn quanh đầu cũng không tránh khỏi đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Mạc Thiên Ny có chút không hải lòng với lý do có phần thô thiển của Dương Thần, ngồi ở ghế của mình trầm mặc một lúc mới hỏi dò:
- Dương Thần, dù anh nói là không hiểu công việc của ban quan hệ xã hội vậy tại sao vẫn đến ứng tuyển?
- Nói thật?
- Không lẽ anh cảm thấy tôi muốn nghe nói dối sao?
- Tôi cảm thấy có thể cô sẽ thích nghe nói dối, nói thật sợ cô chịu không nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!