Biên tập: Ross
Người đàn ông kia lập tức cứng họng.
Bị một đứa bé ba tuổi rưỡi nói là không hiểu chuyện, nhưng lại chẳng thể phản bác được gì.
Ban đầu, Ôn Trình Lễ cảm thấy phiền khi nghe đối phương than khóc. Nhưng sau khi nghe con gái nhỏ ra dáng người lớn nói chuyện, tâm trạng anh lại trở nên tốt hơn.
Anh phất tay đuổi đối phương ra ngoài, chẳng còn hứng thú nghe khóc lóc nữa. Rơi vào tình cảnh này, chẳng qua cũng là tự chuốc lấy mà thôi.
"Bố ơi, bố bận quá trời luôn."
Tiểu Quýt nghiêng người về phía trước, hai bàn tay nhỏ xíu chống lên bàn, ánh mắt long lanh.
"Còn bận hơn cả cô giáo của con nữa."
Cô giáo mỗi ngày phải lên lớp, lại còn làm rất nhiều việc. Hôm nay, cô bé nhìn thấy bố suốt cả buổi chiều đều vùi đầu vào công việc.
Ôn Trình Lễ tùy ý đáp:
"Bận mới có tiền nuôi cả nhà mình chứ."
Tiểu Quýt chớp mắt:
"Không bận thì không kiếm được tiền sao ạ?"
Vẫn kiếm được.
Nghe vậy, cô bé lập tức ôm lấy gương mặt bố, hôn một cái thật kêu:
"Vậy thì bố đừng bận quá nữa nha, nhà mình nhiều tiền lắm rồi mà!"
Ôn Cảnh Hựu từng nói với cô bé rằng nhà họ có rất nhiều tiền, những người khác cũng nói vậy. Nhà họ Ôn theo đuổi nguyên tắc
"nuôi con gái trong nhung lụa", chưa bao giờ cố ý tạo ra trải nghiệm sống khắc khổ cho con.
Trái tim Ôn Trình Lễ mềm đi, anh khẽ xoa đầu con gái:
"Sau này bố sẽ không bận như vậy nữa."
Tuy nhiên, hôm nay vẫn còn rất nhiều công việc cần xử lý. Quý mới sắp tới, lại thêm dự án mới trong năm nay, anh vẫn phải giải quyết ổn thỏa.
Tiểu Quýt ngoan ngoãn ngồi chơi, nhìn bố làm việc một lúc rồi bắt đầu ngáp. Nhưng vừa ngáp một cái, cô bé lập tức dùng tay che miệng lại.
Ôn Trình Lễ cúi đầu hỏi: Buồn ngủ rồi à?
Cô bé gật đầu, giọng nói lí nhí:
"Ưm… một chút xíu thôi ạ."
"Trong kia có giường, con vào ngủ đi."
Tiểu Quýt nhanh chóng trèo xuống khỏi đùi ba. Mỗi ngày cô bé đều có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay lại chưa ngủ.
Ôn Trình Lễ đi vào kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì, khóa cửa sổ lại rồi mới để con gái ngủ.
Khi Tiểu Quýt tỉnh dậy, đã là bốn giờ rưỡi.
Cô bé dụi dụi mắt, bước ra ngoài, nhìn thấy bố vẫn đang ngồi sau bàn làm việc. Ba thật vất vả quá. Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!