Biên tập: Ross
Anh thực sự thề thốt, mặc dù lời của Chúc Tòng Duy chỉ là vô tình nói ra. Có lẽ không ai ngờ tới vị chủ tịch quyền uy như Ôn Trình Lễ lại vì chuyện này mà nghiêm túc đến thế.
Cô bôi thuốc xong, nhẹ nhàng kéo váy xuống.
Xong rồi.
Ôn Trình Lễ nghiêng người, ánh mắt lướt qua làn váy cô, đảm bảo rằng cô chỉ thoa thuốc ở chân, hẳn là không có vấn đề gì.
Chúc Tòng Duy thản nhiên đặt lọ thuốc xuống, giọng điệu lạnh nhạt:
Mau ra ngoài đi.
Trong đầu cô thấp thoáng ý nghĩ, bọn họ chắc đang tưởng tượng linh tinh rằng cô và anh đang lén làm gì đó mờ ám. Cảm giác như
"lòng có tật thì giật mình" chính là tâm trạng hiện tại của cô.
Dù cho họ không phải là tội phạm, cũng chẳng làm chuyện gì khuất tất cả.
Không vội ra ngoài. Ôn Trình Lễ rót một ly trà, hơi nâng cằm, ra hiệu cô ngồi xuống.
"Anh không nói có quà sao?"
"Anh cứ như kiểu đánh một gậy rồi cho một viên kẹo ấy." Chúc Tòng Duy lẩm bẩm, chậm rãi bước tới, ngồi xuống đối diện anh.
Ôn Trình Lễ nhướng mày, hỏi lại:
"Anh đánh gậy chỗ nào?"
Câu này vừa dứt, không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung. Ít nhất thì Chúc Tòng Duy cũng nhận ra, sợ chủ đề đi xa hơn, vội vàng chuyển hướng:
Quà gì thế?
Ôn Trình Lễ lấy từ trong túi giấy trên bàn ra hai hộp sô
-cô
-la:
"Loại sô -cô -la địa phương mà giáo sư bên đó giới thiệu."
"Nhỡ em không ăn sô -cô -la thì sao?" cô hỏi.
Ôn Trình Lễ thoải mái lấy từ đáy túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ:
"Vậy nên còn có món quà khác."
…
Chăm chút đến thế, ngay cả Chúc Tòng Duy cũng không tìm được lời nào để bắt bẻ.
Ôn Trình Lễ mở chiếc hộp vuông trước mặt cô.
Bên trong là một đôi khuyên tai đá quý hình giọt nước màu đỏ, không hề cầu kỳ, chỉ có phần viền bao quanh đá được chạm khắc tinh xảo.
Thiết kế đơn giản mà thanh lịch, nhưng đẹp đến mức không thể rời mắt.
Chúc Tòng Duy ngẩn ngơ nhìn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!