Chương 46: Chiến bào

Biên tập: Ross

Chúc Tòng Duy từ từ mở mắt, trong tầm nhìn của cô là một không gian nửa sáng nửa tối, phía trên là một bóng đen mờ ảo.

Cô cảm thấy cơ thể mình có điều gì đó kỳ lạ, hóa ra là anh không biết từ lúc nào đã đè lên người mình, gần đến mức chỉ cần cử động là mũi đã chạm vào nhau.

Anh vừa hỏi điều gì?

Chúc Tòng Duy không kịp suy nghĩ về tư thế hiện tại của họ, trong đầu chỉ vang vọng những lời thẳng thắn mà anh vừa nói: Có thể làm gì…?

Cô thậm chí bị những gì xảy ra tối nay làm cho hoảng hốt, như thể chỉ cần nghĩ sâu một chút là sẽ bị dọa sợ. Ôn Trình Lễ dừng lại bên môi cô, từ từ di chuyển đến bên tai, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ:

"Cho anh vào, được không?"

Âm điệu của anh thật sự rất gợi cảm.

Vào đâu? Cô hình như đã nói gì đó trước đó…

Anh tiếp tục:

"Giống như lần trước em chơi vậy."

Câu nói này khiến Chúc Tòng Duy cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô đã từng nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng giờ đây những điều bí mật ấy lại trở thành vũ khí chống lại cô.

Hơi thở của anh bao trùm lấy cô, khiến cô không thể suy nghĩ bình thường, cô vô thức lùi về phía trong giường nhưng lại bị cánh tay của anh chặn lại.

Cô cảm thấy hối hận, đồ chơi đặt ở đâu thì anh cũng có thể đặt ở đó, đặt cái gì, ai cũng rõ. Ai lại hỏi như vậy, chỉ có kẻ bi3n thái mới nói như thế!

Chúc Tòng Duy rất muốn tránh xa anh, … đừng.

Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Ôn Trình Lễ ôm chặt lấy cô, hôn cô, lần này rất nhẹ nhàng nhưng vẫn kéo dài, lâu đến mức cô không thể không cắn vào môi anh. Khi họ tách ra, giữa họ kéo dài một sợi tơ bạc không rõ ràng.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, không biết là do điều hoà hay do thân nhiệt của anh làm cô nóng bừng.

Chúc Tòng Duy không thể nhìn rõ biểu cảm và ánh mắt của anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc đang dồn nén của anh, như sắp bùng nổ.

Rất khó để nói rằng liệu có xảy ra điều gì trong khoảnh khắc tiếp theo.

Nhưng người đàn ông phía trên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hít thở sâu, lại hỏi: Có được không?

Chúc Tòng Duy cảm thấy tim mình như đang cháy bỏng, nghe thấy hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, đỉnh núi tuyết phập phòng như có thể chạm vào ngực anh qua lớp vải mỏng manh của chiếc váy ngủ.

Vừa rồi bị anh k1ch thích, cô không thể không cử động hông, nhẹ nhàng nâng đầu gối lên để thích nghi, nhưng lại bị chân anh đ è xuống.

Cô có chút bị dẫn dắt suy nghĩ, như trở lại khoảnh khắc vui vẻ với món đồ chơi đó, nhưng lại quá đột ngột, do dự không thôi:

"Nhưng anh không giống thứ đó…"

Anh là người, không phải vật.

Ôn Trình Lễ dỗ dành cô:

"Thử một lần được không em."

Anh chưa bao giờ đạt được điều mình muốn theo cách này, vừa dỗ vừa lừa, đó là phương pháp mà anh từng cảm thấy ghét nhất.

Chúc Tòng Duy bị giọng nói của anh quyến rũ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!