Biên tập: Ross
Chúc Tòng Duy hít một hơi thật sâu.
Cô cuống quít muốn kết thúc thật nhanh, cảm giác không nên tiếp tục cuộc gọi này nữa, liền kéo chăn, tắt món đồ chơi, nhỏ giọng trả lời anh.
… Chẳng làm gì cả.
Cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nghe có vẻ bình thường,
"Em vừa lên lầu, cảm thấy hơi mệt."
Có lẽ với cô thì không có gì lạ, nhưng đối với Ôn Trình Lễ, giọng nói của cô nhẹ nhàng, như những đám mây phiêu bạt lả lướt.
Dù nghe như là đang nói dối, nhưng anh biết việc hỏi thêm cũng không có kết quả, vì vậy chỉ nói:
"Lần sau có thể đi thang máy."
Chúc Tòng Duy chỉ ừ một tiếng.
Tối nay thực sự là một trải nghiệm vừa k1ch thích vừa tồi tệ, cô cuộn mình trong chăn, khẽ hỏi:
"Sao anh lại gọi điện cho em đột ngột thế?"
"Anh đoán em chắc đang chuẩn bị nghỉ ngơi."
Ôn Trình Lễ hiểu rõ giờ giấc của cô.
Giọng cô nghe có vẻ bình thường hơn nhiều, nhưng anh vẫn không thể quên được tiếng thở gấp của cô lúc nãy.
Chúc Tòng Duy khẽ Ồ một tiếng, lúc này đã bình tĩnh lại,
"Sắp ngủ rồi… Anh hiện giờ ở đâu?"
Đức.
Lúc này là 2 giờ chiều theo giờ Đức. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Ôn Trình Lễ vừa kết thúc một bữa trưa với đối tác, chuẩn bị nghỉ ngơi, đúng vào lúc là thời gian nghỉ ngơi ở trong nước.
Cơn im lặng vừa rồi khiến không khí cuộc gọi trở nên khác lạ.
Chúc Tòng Duy đành phải tìm chuyện để nói: Vậy khi nào anh về?
Ôn Trình Lễ nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng, anh có thể phân biệt được đó là tiếng chăn vải khi cô nằm trên giường.
Vừa mới lên lầu, sao giờ đã nằm xuống rồi?
Anh hạ mắt xuống, giọng nói trầm ấm qua điện thoại,
"Ngày kia, em ngủ sớm đi, về anh sẽ mang quà cho em."
Còn có quà sao?
Cô hỏi lại, ngạc nhiên.
Đương nhiên có.
Là quà gì vậy anh?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!