Biên tập: Ross
Anh vừa nói cái gì mà toàn lời lẽ khiến người ta không đứng đắn nổi!
Bây giờ, điều làm Chúc Tòng Duy khó chịu không chỉ là cảm giác bị đâm phải mà còn là cảm giác nghẹn trong lòng. Những lời nói của anh quá đa nghĩa, khiến cô không thể không suy nghĩ lung tung về lý do tại sao lại có cảm giác châm chích ấy.
Theo như cô biết, lông tóc trên cơ thể con người thường mềm mại, ngay cả râu nếu để dài cũng vậy, chỉ có một số ít trường hợp là tự nhiên cứng.
Ban đầu, việc chạm vào chân râu của anh chỉ như một trò nghịch vui do hội chứng ám ảnh cưỡng chế, nhưng bây giờ thì chẳng còn chút thú vị nào nữa. Cô muốn rút tay lại.
Ngón trỏ của Ôn Trình Lễ từ từ trượt xuống theo ngón tay cô, dừng lại trên mu bàn tay, vô tình nhưng cũng như cố ý mà vuốt v3 qua lại.
Một hành động vốn dĩ bình thường, nhưng lại khiến Chúc Tòng Duy cảm thấy mập mờ, còn có chút giống như khiêu khích.
"Không phải muốn chạm sao?"
Giọng anh lạnh lùng nhưng trong trẻo.
"…Em đâu nói là ở đấy." Chúc Tòng Duy không thừa nhận,
"Là anh ép em mà, em đâu có cho phép."
Ôn Trình Lễ buông tay cô ra, Được thôi.
Anh thốt ra hai từ nghiêm túc đến mức khiến cô á khẩu không đáp lại được.
Khi thấy anh định bước vào phòng thay đồ, cô tiện tay kéo vạt áo ngủ của anh, vừa đúng lúc định vào lấy túi xách.
"Tại sao lại châm chích?"
Anh không dừng chân, ném ngược câu hỏi lại cho cô.
"Râu mới cạo xong tại sao lại châm chích?"
Anh tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi, liếc nhìn cô, chậm rãi nhắc nhở:
"Em phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể người hơn anh mới đúng chứ."
Đương nhiên Chúc Tòng Duy hiểu rõ.
Nhưng những gì cô quan tâm là công việc xử lý thi thể, đâu có rảnh mà chú ý xem cơ thể người khác thế nào.
Hơn nữa, cô chưa từng gặp nhiều đàn ông chăm chút vệ sinh cá nhân của mình tốt như anh.
Vậy ý của Ôn Trình Lễ là… chỗ đó của anh đã được cạo rồi sao?
Chúc Tòng Duy chớp mắt, anh càng không cho phép, cô lại càng tò mò muốn biết.
"Bình thường anh có… à, cạo không?"
Ở cùng anh lâu như vậy mà cô chưa từng thấy, chẳng lẽ anh làm điều này một mình khi tắm?
Như thể có một con quỷ khêu gợi đang lượn lờ giữa họ.
Ôn Trình Lễ quay đầu lại, ánh mắt giao với cô. Tạm thời thì chưa.
Chúc Tòng Duy lặp lại: Tạm thời?
Tạm thời nghĩa là… Ôn Trình Lễ đột nhiên giơ tay, ngón tay dài lướt nhẹ trên hàng mi cong vút của cô, khiến cô theo phản xạ nhắm mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!