Chương 42: Hãy tận hưởng

Biên tập: Ross

Tay và miệng, có gì khác biệt sao? Không phải đều là bộ phận trên cơ thể anh sao…

Tuy nhiên, kiểu thảo luận thẳng thắn như vậy vẫn khiến cô bối rối không biết xử lý thế nào.

Thảo luận với phụ nữ và với đàn ông là hai kiểu tình huống hoàn toàn khác nhau: cùng giới thì có thể nói chuyện thoải mái, nhưng với người khác giới, cô lại luôn giữ sự dè dặt, cẩn trọng.

Chưa kể, lúc Ôn Trình Lễ nói những lời này, ngón tay anh còn nhẹ nhàng m ơn trớn trên môi cô.

Chúc Tòng Duy rất muốn cắn ngón tay anh, để anh ngừng những trò nghịch ngợm này. Nhưng cuối cùng, cô chỉ vươn tay ra từ dưới chăn, nắm lấy ngón trỏ của anh.

"… Đồ chơi mới được coi là công cụ chứ."

Cô bẻ tay anh ra khỏi môi mình, đáp.

Ôn Trình Lễ có chút bất ngờ khi nghe từ đồ chơi thoát ra từ miệng cô.

Điều này chứng tỏ cô từng tìm hiểu qua, hoặc… đã từng sử dụng.

Khi cô chuyển đến đây, anh không thấy trong đồ đạc của cô có những thứ như vậy. Có thể cô không mang theo, hoặc đã giấu kỹ đâu đó.

Có lẽ chúng vẫn ở căn nhà trước đây.

Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Anh từng vào phòng cô trước kia, từng ngồi trên chiếc giường của cô. Liệu có phải cô đã từng dùng những món đồ chơi ấy trên chiếc giường đó để khiến mình vui vẻ?

Nghĩ đến đây, nhịp thở của Ôn Trình Lễ khựng lại trong giây lát.

Câu nói của cô thật sự dễ khiến người khác mơ tưởng bất tận.

Để anh nghĩ xem. Giọng anh chậm rãi, chẳng hề vội vã, mặc cho cô nắm lấy tay mình.

"Định nghĩa của công cụ là dụng cụ phục vụ lao động, hoặc bất kỳ thứ gì có thể đạt được mục đích."

Anh nói nghe thì rất đạo mạo, nhưng tầng nghĩa ngầm thì cả hai đều hiểu rõ. Chỉ cần tay và miệng đạt được một mục đích nào đó, tự nhiên chúng cũng được coi là công cụ.

Chúc Tòng Duy cảm thấy cuộc thảo luận này thật kỳ quặc.

Ôn Trình Lễ thản nhiên nói tiếp:

"Còn cuối cùng công cụ nào hiệu quả hơn, phải hỏi người đã từng sử dụng."

Cô thì không biết.

Ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi anh khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mờ nhạt.

"Trước đây từng dùng đồ chơi chưa? Là loại nào?"

Ôn Trình Lễ đặt ra hai câu hỏi, trong khi ngón tay anh vẫn còn động đậy trong lòng bàn tay cô.

Chúc Tòng Duy nghiêng đầu, tránh ánh nhìn trực diện của anh.

"Hỏi làm gì, sao anh không nói trước đi?"

Cô không nên nói như vậy, vì chắc chắn anh sẽ trả lời.

Quả nhiên, người đàn ông khẽ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!