Biên tập: Ross
Chúc Tòng Duy còn đang mơ màng với những suy nghĩ lạc đề về việc Ôn Trình Lễ tự giải quyết, thì bất chợt nghe anh nhắc đến mình. Ý thức lập tức tỉnh táo, như vừa bị một gáo nước lạnh dội vào.
Cho dù anh có cưỡng ép cô, cô cũng sẽ không làm!
Còn nữa, cái gọi là phục vụ đó rốt cuộc là phục vụ thế nào?
Chúc Tòng Duy cảm thấy đầu óc mình đang quá mức lan man, bèn buột miệng:
"Anh không ép được em đâu."
Ôn Trình Lễ gật đầu như rất đồng tình:
Quả thật vậy.
Cô đúng là kiểu người
"thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành."
Dĩ nhiên, anh cũng không hạ mình đến mức làm ra loại chuyện đó. Từ khi sinh ra, Ôn Trình Lễ đã không thiếu bất kỳ thứ gì, được dạy dỗ hành xử chu toàn. Thứ gì anh muốn, dù khó đến đâu, cũng sẽ tự mình đạt được.
Chúc Tòng Duy thấy anh thừa nhận như vậy thì hài lòng, lại hắng giọng nhắc nhở:
"Cũng không cần anh phục vụ. Hơn nữa, buổi sáng mà bàn đến chuyện này thật kỳ lạ."
Cô chỉ tùy tiện hỏi một câu về việc anh tắm buổi sáng, thế nào lại dẫn đến chuyện này. Tất cả là tại anh quá thẳng thắn.
Ôn Trình Lễ điềm nhiên đáp:
"Buổi sáng thì sao, đây đâu phải là chuyện có giới hạn thời gian."
Ngẫm lại cũng đúng, Chúc Tòng Duy không thể phản bác.
Nhưng lại nghe anh nói thêm:
"Có điều, hình như mọi người đều mặc định đây là chủ đề để bàn vào ban đêm. Vậy thì tối nay chúng ta có thể thảo luận lại."
Chúc Tòng Duy nhìn theo bóng dáng anh rời khỏi tầm mắt, bước qua bình phong đi vào phòng thay đồ. Lúc anh cởi dây buộc áo choàng, hình ảnh lờ mờ phản chiếu lên bình phong, như một cảnh trong phim.
Phòng thay đồ là căn phòng liền kề, không nhỏ hơn phòng ngủ chính chút nào.
Tối nay thảo luận lại?
Cô đã đồng ý đâu!
Nhưng Ôn Trình Lễ đã biến mất sau cánh cửa.
Chúc Tòng Duy xuống giường đi rửa mặt. Tuy phòng tắm có lối vào riêng, nhưng hiển nhiên Ôn Trình Lễ đang tắm ở đó, mà từ khu vực rửa mặt cũng có thể thông qua.
Chủ đề vừa rồi khiến Chúc Tòng Duy cảm thấy bối rối ngay cả khi đang trong phòng tắm.
Ai mà biết được trước đó Ôn Trình Lễ đã làm gì trong này? Những ý nghĩ không mấy đứng đắn cứ tự nhiên ùa đến, cô hoàn toàn không kiểm soát nổi trí tưởng tượng của mình.
Vừa thoa xong lớp kem dưỡng, cô ngẩng lên thì thấy Ôn Trình Lễ bước ra từ phòng thay đồ. Anh đã thay một chiếc sơ mi chỉnh tề, hoàn toàn khác biệt với vẻ buông thả lúc trước.
Thấy cô đang xoa mặt, anh đi ngang qua, buông một câu:
"Sáng nay có bánh bao nhân gạch cua."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!