Biên tập: Ross
Chúc Tòng Duy không ngủ quá lâu, khi mở mắt ra, ánh nhìn của cô tình cờ chạm vào ánh mắt của anh.
Cô vẫn còn ngái ngủ, giọng nói lí nhí:
"Anh cứ nhìn em mãi làm gì? Em vừa rồi ngủ xấu lắm ạ?"
Không phải.
Ôn Trình Lễ không thu hồi ánh mắt, mà trả lời cô:
Anh muốn hôn em.
…?
Đầu óc còn chưa tỉnh táo của Chúc Tòng Duy chững lại hai giây:
Anh nói gì cơ?
Ôn Trình Lễ kiên nhẫn lặp lại:
"Lúc em chưa tỉnh, anh không muốn thừa cơ hội."
Chúc Tòng Duy ngồi thẳng người, chiếc áo khoác trên vai trượt xuống. Cô chậm rãi tìm cớ:
"…Bây giờ cũng phải tập luyện sao?"
"Không phải luyện tập," anh nói.
…
"Nếu em nghĩ là luyện tập thì mới cho phép, vậy coi như là luyện tập."
…
Ý tứ của anh không cần nói cũng hiểu.
Nụ hôn ngắn buổi chiều, chỉ cần nghĩ đến, vẫn không thấy đủ.
Chúc Tòng Duy không nói lời nào, Ôn Trình Lễ đổi cách thuyết phục:
"Xem như phần thưởng anh nhận được hôm nay, được không em?"
Anh nghiêng người về phía cô, giọng trầm thấp:
"Thưởng cho anh một nụ hôn."
Không rõ là đang yêu cầu phần thưởng, hay là đang dụ dỗ cô.
Chúc Tòng Duy cảm thấy đầu mình có lẽ cũng bị gió biển thổi mờ mịt, nếu không sao lại không tìm được lời nào phản bác, như thể ngầm đồng ý.
Người đàn ông cúi người tới gần, hôn lên môi cô.
Trong xe, tiếng nhạc vang lên át cả nhịp thở hoà làm một của họ, chỉ có chính họ mới nghe thấy rõ.
Anh hôn rất nhẹ nhàng, một nụ hôn thoáng qua, sau đó lùi lại một chút, yết hầu khẽ chuyển động, dường như đang chờ đợi cô.
Chỉ là Chúc Tòng Duy không hiểu ý anh, nên Ôn Trình Lễ tiếp tục hôn xuống, từ môi trên đến môi dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!