Biên tập: Ross
Chúc Tòng Duy ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của anh. Anh chẳng hề có ý định tránh né, thậm chí còn giữ nguyên thái độ bình thản.
Trong hoàn cảnh này, anh lại đưa ra một yêu cầu thật nực cười, thậm chí còn pha chút đùa giỡn.
Anh mê tín quá. Cô nhắc nhở.
"Mê tín và huyền học không giống nhau." Ôn Trình Lễ trả lời bằng giọng điệu bình thản, đồng thời dùng chiếc khăn bên cạnh lau tay.
"Coi như vì muốn thắng mà anh bất chấp thủ đoạn đi."
Ánh mắt anh nhìn cô, không nói thêm gì.
Làm việc ở nhà tang lễ, Chúc Tòng Duy là người không tin vào những thứ mê tín dị đoan. Nếu trên đời thực sự có chúng, cô đã sớm gặp rồi.
Thay vì nghĩ anh đang bất chấp để thắng, cô lại cảm thấy anh đang cố tình chọc ghẹo mình, hoặc… cố ý kiếm cớ để đòi một nụ hôn.
Cô liếc nhìn xung quanh, những người khác đều đang mải móc mồi vào lưỡi câu, chẳng ai chú ý đến họ.
"Nếu anh không câu được, thì đừng trách em nhé."
Câu nói tuy không trực tiếp đồng ý, nhưng hàm ý sâu xa trong lời đã ngầm chấp nhận yêu cầu của anh.
Ôn Trình Lễ mỉm cười, đôi môi cong lên đầy ý nhị:
"Anh chắc chắn không trách em đâu."
Cô gái trước mặt khẽ nhấc mũ lưỡi trai lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh.
Gió biển thổi qua, Chúc Tòng Duy vội quay người nhìn về phía đại dương, tránh ánh mắt anh.
"Thế là xong rồi, mau đi đi."
Nhưng giây sau đó, gương mặt cô bị anh khẽ giữ lại, đôi bàn tay mạnh mẽ nhưng không hề thô bạo.
Người đàn ông cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, để lại một chút vị mặn của gió biển.
Biển cả ngoài kia sóng vỗ rì rào, từng đàn hải âu thỉnh thoảng bay qua, mùi mặn của biển hòa lẫn với hương thơm trầm mặc trên người anh, tưởng chừng chẳng liên quan, vậy mà lại quyện vào nhau, bao trùm mọi giác quan.
Khi Chúc Tòng Duy kịp phản ứng lại, Ôn Trình Lễ đã đi về phía đầu thuyền.
Anh dám không xin phép cô trước!
Chiếc du thuyền này được Ôn Trình Lễ mua riêng để câu cá, không hề phô trương như kiểu của Ôn Cảnh Hựu, nhưng cũng đủ sang trọng, mỗi tầng đều có chức năng riêng biệt.
Kết quả của việc câu cá thường chỉ xoay quanh vài khả năng: câu được cá thường, cá hiếm, cá phải thả lại, hoặc thậm chí chẳng phải cá.
Cuộc thi câu cá của họ chỉ để ganh đua cho vui, chẳng liên quan đến giá trị đắt đỏ của loài cá, chỉ đơn giản là ai câu được con to hơn.
Động tác của Ôn Trình Lễ dứt khoát, anh chọn vị trí gần Dung Tiễn, vung tay một cái, dây câu đã được thả xa tít ngoài khơi.
Dung Tiễn nhếch mép cười:
"Ơ hay, vừa nãy hai người làm gì thế? Đừng nghĩ tôi không nhìn thấy nhé."
Anh chẳng muốn nói thêm, thực sự thấy buồn cười trước sự thân mật của họ.
"Ôn Tứ trông chẳng khác gì con trâu nước thế mà lại là một tên mê hôn hít cơ đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!