Biên tập: Ross
Lúc đầu, Chúc Tòng Duy không phản ứng lại ngay, nhưng khi được anh nhắc nhở, cô mới nhận ra dưới tay mình có gì đó căng đầy, giờ lại như củ khoai nóng bỏng tay.
Rõ ràng, cả hai bên đều hiểu ngầm mà không nói ra.
Kính râm của cô trượt xuống một chút trên sống mũi, để lộ cảm xúc trong mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng lên.
Ban đầu chỉ là một tai nạn giữa hai người, giờ lại bất ngờ sinh ra một chút không khí mờ ám.
Chúc Tòng Duy không dám chạm bừa nữa, vội rụt tay lại, ngoan ngoãn vô cùng. Cô chuyển sang chống vào ngực và vai anh, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi của anh.
Ôn Trình Lễ dứt khoát ngồi bệt xuống tấm thảm, đưa tay chỉnh lại kính râm cho cô, che đi đôi mắt xinh đẹp kia. Tay còn lại anh vươn ra, chống đỡ để cô đứng dậy.
May mà khi du thuyền đi xa thêm một đoạn, lực quán tính đột ngột lúc khởi động đã giảm bớt. Mặc dù vẫn hơi chòng chành, nhưng Chúc Tòng Duy nhanh chóng đứng vững.
Cô quay lại tìm chiếc mũ che nắng bị gió thổi bay, và khi xoay người lại, Ôn Trình Lễ đã đứng dậy, lại khôi phục dáng vẻ chỉn chu như thường lệ.
Nhìn thấy cô im lặng, không nói một lời, anh liếc chiếc mũ trong tay cô, hỏi:
"Mũ có quan trọng hơn người không?"
"Có bị va ở đâu không?" Anh hỏi tiếp.
Chúc Tòng Duy lắc đầu, nghĩ bụng anh đã tự đứng dậy được rồi, còn cần cô giúp gì nữa. Cô lại rón rén bước thêm hai bước, khẽ hỏi:
"Anh có bị thương không?"
Dù không nói rõ nhưng ý hỏi là ở đâu, không cần giải thích thêm.
Hai giây im lặng.
Gương mặt Ôn Trình Lễ vẫn điềm nhiên:
Không.
Chúc Tòng Duy thở phào, thế thì tốt. Cô sợ mình vừa ngã đè mạnh, lỡ gây ra vấn đề gì cho anh thì đúng là tội lớn.
Anh đi đâu thế?
Tìm người tính sổ.
Chúc Tòng Duy nhìn anh sải bước rời khỏi khoang tàu, đi về phía chỗ Dung Tiễn. Chưa đầy vài giây, người lái thuyền đã được thay bằng một thuyền trưởng chuyên nghiệp.
Cô bước ra cửa khoang tàu, vẫn còn nghe giọng Dung Tiễn vọng lại:
"Tôi đã nhắc trước rồi, là các người chỉ lo tình chàng ý thiếp, không chịu nghe lời người lớn thôi."
…
Họ tán tỉnh nhau lúc nào.
Đã rời xa bến cảng một quãng, gió biển mang theo hơi mặn ẩm ướt thổi qua. Chúc Tòng Duy nhìn cô gái xinh đẹp tên Hứa Nam Âm đang dừng lại bên cạnh mình.
"Anh Dung tự giác đền một con cá đi."
Chúc Tòng Duy ngẩn người:
Một con cá?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!