Chương 35: (Vô Đề)

Biên tập: Ross

Ôn Trình Lễ không vội vã bước vào, chỉ nhẹ nhàng dặn dò với giọng điềm tĩnh:

"Hôm nay tất cả đồ mang tới, để lại hết."

Đào Mạn thoáng ngạc nhiên.

Chị dù không giao tiếp nhiều với Chúc Tòng Duy, nhưng biết rõ tính cách của cô ấy: chỉ mua thứ mình thật sự yêu thích.

Một động thái lớn như vậy chắc chắn là quyết định của cậu chủ.

Vâng ạ. Chị gật đầu, rồi nhanh chóng dẫn các quản lý cửa hàng rời khỏi, tránh việc phải làm bóng đèn.

Một quản lý vội vàng nói:

"Ngài Ôn, hôm nay chúng tôi có mang theo vài bộ đồ đôi, lúc nãy chưa kịp giới thiệu…"

Trong lòng cô ta hối hận, nếu biết sẽ không có cơ hội giới thiệu, hẳn đã tranh phần sớm hơn.

Ôn Trình Lễ khẽ gật đầu:

Cảm ơn.

Người quản lý cười, khéo léo nói thêm:

"Có gì đâu ạ, chúc Ôn tiên sinh và Ôn phu nhân trăm năm hòa hợp, cuộc sống ngọt ngào."

Những người khác:

"Đúng là khéo miệng ghê!"

Ôn Trình Lễ khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo phong thái áp đảo.

Những quản lý còn lại dù chưa được giới thiệu cũng không cảm thấy uổng phí. Họ biết được câu trả lời toàn bộ từ anh chính là chuẩn mực của giới nhà giàu. Còn nhà thiết kế độc lập đi cùng thì càng mở mang tầm mắt.

Hôm nay là một ngày đơn giản nhưng kiếm được bộn tiền. Nhà họ Ôn không chỉ thanh toán nhanh gọn mà còn tặng họ quà.

Ôn Trình Lễ đẩy cửa vào.

Bên trong trống không, anh thoáng nghĩ: Có lẽ lần sau đưa cô ấy trực tiếp đến cửa hàng mua sắm sẽ thú vị hơn.

Từ ngày chuyển vào đây, Chúc Tòng Duy luôn thích khu vực phòng thử đồ trong phòng thay đồ của Ôn Trình Lễ.

Diện tích rất rộng, phân chia rõ ràng từng khu vực. Trước đây cô chỉ liếc qua thấy nhiều bộ đồ công sở, giờ thì khu vực trống đã được treo thêm không ít váy áo của cô.

Chúc Tòng Duy bắt đầu thử những bộ đồ bình thường trước. Không thể phủ nhận, chúng thoải mái hơn rất nhiều so với đồ cô hay mặc, vải mềm mịn như trượt qua da thịt.

Liên tiếp thử vài bộ, cởi ra mặc vào, cô bắt đầu thấy mệt. Cuối cùng, ánh mắt cô hướng về những bộ váy ngủ gợi cảm.

Đây là phong cách mà cô chưa từng thử qua.

Trong không gian chỉ có mình cô, Chúc Tòng Duy lấy một bộ ra, ngón tay trắng muốt khẽ vân vê những dây buộc màu đen mỏng manh.

Bộ đồ này… nhìn sao cũng thấy thiếu vải.

Ngay cả trên sàn diễn cô cũng chưa từng thấy kiểu nội y trong suốt như thế này. Chẳng trách thương hiệu mang đến, có lẽ vì không hiểu nội tình nên gửi cả món tình thú.

Cô đứng ngắm nghía một lúc rồi quyết định thử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!