Chương 32: Váy ngủ

Biên tập: Ross

Nữ Bồ Tát…

Chúc Tòng Duy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ liên quan đến cụm từ này. Nhiều nhất, cô chỉ được gọi là người tốt khi gia quyến cảm kích.

Cô vừa mới khen nguyên tắc của anh, giờ anh lại trả bóng về phía cô.

Nhưng câu nói của Ôn Trình Lễ nghe không có chút vấn đề nào. Nghĩ lại chuyện vừa rồi cô chủ động chạm vào anh, nếu giờ mà từ chối thì cũng hơi tàn nhẫn.

Dù sao, quan hệ hiện tại giữa hai người là có qua có lại, cô không phải người thích chiếm lợi thế của người khác.

Anh là đàn ông, có cơ bụng để chạm vào.

Còn cô… lại không có cơ bụng, chẳng lẽ để anh chạm vào chỗ khác?

Chúc Tòng Duy vô thức sờ nhẹ bụng mình. Cảm giác không có gì đặc biệt, chỉ là mềm mềm, khá dễ chịu.

"Em chưa từng làm bao giờ." Cô khẽ nói, ngầm ý rằng mình không biết làm.

"Anh cũng chưa từng thấy ai làm." Anh điềm nhiên đáp,

"Người ta thường làm thế nào?"

Chúc Tùng Duy suy nghĩ một lúc: Nhảy múa? Uốn eo?

Những cô gái cô từng thấy đa phần đều có tài nghệ, mặc váy lộ eo, nhảy múa vừa uyển chuyển vừa quyến rũ.

Ôn Trình Lễ nhướn mày.

Hai điều cô vừa nói, chắc chắn cô không thể làm.

Ngón tay Chúc Tòng Duy, vốn đang bị anh nắm, khẽ cong lại, lướt qua da anh,

"Em chỉ chạm vào cơ bụng của anh thôi. Anh cũng chỉ được phép chạm… một chút thôi."

Ôn Trình Lễ thuận theo,

"Một chút là bao nhiêu?"

Chúc Tòng Duy chỉ thuận miệng nói, nhưng bị anh hỏi lại, đành lí nhí:

"Bụng… cùng lắm là eo."

Không được nhiều hơn.

Được. Ôn Trình Lễ khẽ động yết hầu.

Anh không bao giờ làm gì vượt quá giới hạn cô cho phép. Những cái hôn không tính, bởi lúc đó cô không hề tỏ ra khó chịu.

Chúc Tòng Duy nhỏ giọng đáp lại.

Đang bị anh cầm tay chơi đùa, cô từ từ kéo tay anh đặt lên người mình.

Miệng thì hứa chắc chắn, nhưng đến khi thực hiện lại thấy căng thẳng không thôi.

Đúng lúc đó, cô nhận ra một vấn đề, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"…Em đang mặc váy ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!