Biên tập: Ross
Chúc Tòng Duy bận rộn xong xuôi, trở về thì đã là giữa trưa.
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Ôn Trình Lễ, cô thấy thật kỳ lạ:
[Anh trước đây nói mỗi người xưng hô một kiểu, giờ lại đổi ý sao?]
Hôm nay, nhà ăn phục vụ món thịt xào sốt anh đào.
Chúc Tòng Duy luôn nghĩ mình không kén ăn, nhưng sau vài bữa ăn ở nhà họ Ôn, khi ăn ở bên ngoài, cô có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng, dù rằng tay nghề của đầu bếp trong viện đã rất giỏi.
Ôn Trình Lễ nhắn lại:
[Nhìn cách em gọi chú Ôn, thật giống như đang gọi anh vậy.]
Đọc câu trả lời đó, Chúc Tòng Duy suýt nghẹn miếng thịt. Sao suy nghĩ của anh ấy lại kỳ lạ đến vậy? Anh đâu có lớn tuổi như chú Ôn!
Cô đáp:
[Sao lại giống được?
Anh trẻ hơn chú Ôn mà.]
Ôn Trình Lễ thầm nghĩ, vậy là vấn đề nằm ở tuổi tác à?
Lúc này, nhà ăn của tập đoàn Ôn Thành chật kín người.
Nhà ăn của tập đoàn phục vụ đa dạng món ăn, cả trong lẫn ngoài nước, nên Ôn Trình Lễ rất ít khi phải ra ngoài ăn trưa, chỉ cần ăn ngay tại công ty là đủ. Tất nhiên, chẳng ai dám ngồi chen vào quanh anh.
Mấy cô thư ký ngồi túm tụm một chỗ.
"Ông chủ đang nhắn tin với ai đó, đúng không?"
"Chắc chắn rồi, trạng thái này rõ là từng câu từng chữ trả lời mà. Đối phương không phải Tổng giám đốc Tống thì cũng là vợ anh ấy."
Cược vợ nhiều hơn.
"Hahaha, tôi biết rồi. Hôm nay Tổng giám đốc Tống không ở trong nước đâu, lệch múi giờ, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ."
"Vậy đoán thử xem, ông chủ và bà chủ đang nói gì?"
Tống Ngôn suy nghĩ rồi phán:
"Chắc đang hỏi bà chủ ăn trưa món gì, hoặc rủ ngày nào đó qua công ty mình ăn trưa."
Một câu nói trúng tim đen.
Chúc Tòng Duy gửi hình chụp món thịt anh đào cho Ôn Trình Lễ:
[Chị Chu nấu ăn ngon quá, cảm giác đồ ăn bên ngoài không bằng đồ ở nhà anh.]
Ôn Trình Lễ nhắc nhở:
[Bây giờ cũng là nhà em.]
Chúc Tòng Duy thấy chẳng có gì sai:
[Chỉ có hai chúng ta thôi mà.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!