Biên tập: Ross
Giọng điệu của anh nghe như thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trong lời nói, vẫn thoáng qua chút gì đó như chòng ghẹo.
Chúc Tòng Duy tự trách mình vừa rồi đã hơi đường đột. Nếu anh không biết thật, chắc chắn đó là sắp xếp của nhà họ Ôn.
Cô dịu giọng:
"Ngăn kéo dưới đầu giường, hôm nay anh đã mở ra chưa?"
Quả nhiên, Ôn Trình Lễ đáp lại rất dứt khoát:
Chưa.
Rồi anh trực tiếp hỏi:
"Có gì thì em cứ nói thẳng."
Cô hừ nhẹ:
Anh tự xem đi.
Thấy cô nhất quyết không chịu nói, anh mới đưa tay kéo ngăn kéo ra. Đèn bàn rọi xuống chỗ anh, cơ thể anh chắn gần hết ánh sáng, khiến cô không cảm thấy bị chói mắt.
Anh cúi xuống, mở ngăn kéo, đôi mày khẽ nhíu lại:
Hóa ra là cái này.
Giọng điệu bình thản của anh khiến cô hơi bối rối.
"Chắc là họ chuẩn bị." Anh đóng ngăn kéo lại, tựa người vào đầu giường, nghiêng mặt nhìn cô.
"Dù sao thì họ cũng không biết rõ chuyện giữa chúng ta."
Lúc này, anh đang ngồi, còn cô thì nằm, ánh mắt của họ đối diện từ góc nhìn cao thấp, tạo nên một cảm giác áp đảo mơ hồ.
Chúc Tòng Duy nhanh chóng nhận lỗi:
"Vậy là em đã trách nhầm anh."
Anh chẳng mấy bận tâm:
Không sao.
Sau đó, anh nghiêng đầu, nói bằng giọng trầm tĩnh mà như ẩn ý:
"Nhưng nếu thứ đó không được dùng, họ có thể sẽ nghĩ ngợi lung tung."
Chúc Tòng Duy lập tức hiểu lầm, mắt đầy cảnh giác nhìn anh.
Không khó hiểu, bởi không gian hiện tại khiến đầu óc cô không thể không nghĩ nhiều. Huống chi, ban ngày anh còn làm cái chuyện hôn cô mà chẳng thèm xin phép.
Anh bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp nơi cổ họng, rồi liệt kê thẳng thắn:
"Một là họ nghĩ chúng ta không hợp nhau, nên không cần. Hai là họ tưởng chúng ta cố ý muốn có con, cũng không cần."
Mặt Chúc Tòng Duy bỗng nóng bừng.
Tại sao chuyện như thế này lại phải bàn luận kỹ càng đến vậy, lại còn để người khác biết về đời sống riêng tư của họ? Cô không quen chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!