Chương 24: Ngủ

Biên tập: Ross

Chúc Tòng Duy không ngờ rằng khi quay đầu lại, khoảng cách giữa họ lại gần đến thế. Dẫu đã từng nắm tay, nhưng sao lần này mọi thứ lại khác biệt đến lạ thường. Cô chưa bao giờ cảm nhận anh gần đến mức như vậy.

Ánh mắt anh sâu thẳm, chỉ cách cô một hơi thở.

Cô có thể cảm nhận làn sóng cảm xúc lan tỏa xung quanh, tựa như mọi giác quan đều bị khóa chặt bởi sự hiện diện của anh. Khoảng cách này mong manh đến mức, chỉ cần cất lời, đôi môi họ dường như sẽ vô tình chạm nhau.

Chúc Tòng Duy không mở lời ngay lập tức, cô muốn lùi lại, tạo một khoảng cách vừa đủ để nói chuyện. Nhưng anh lại tiến lại gần hơn, tay nâng nhẹ đầu cô, không dùng lực nhiều nhưng đủ khiến cô không thể nhúc nhích, anh áp mặt vào tai cô, ngón tay dài lướt qua mái tóc đen mềm mại, khiến cô không thể thoát ra.

Anh khẽ chạm vào khóe môi cô, để lại một nụ hôn nhẹ trên má, giống như làn gió nhẹ, hơi thở ấm áp, giọng nói trầm thấp khiến cô như bị bỏng.

"Em lùi lại, sẽ khiến anh nghĩ mình không có sức hút."

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, vang bên tai cô.

Chúc Tòng Duy cảm thấy mình như đã sai một bước, không ai có thể chấp nhận được điều đó, cô nhẹ giọng giải thích: Em không có ý đó…

Cô hơi nghiêng mặt, gương mặt di chuyển trong lòng bàn tay anh, như một lời đáp trả và bù đắp, cô nhẹ nhàng hôn lên má anh.

"Lúc nãy em hơi bất ngờ."

Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên.

Khi luyện tập, thật sự là quá gần, chỉ trong vài giây, cô làm sao kịp chuẩn bị, chỉ có thể đối phó vội vàng.

Ôn Trình Lễ cười dịu dàng, anh lùi lại một chút, đối diện với cô, thở dài nhẹ:

"Em vẫn chưa quen với việc anh ở gần, như thế này rất dễ bị lộ."

Chúc Tòng Duy nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh … Quá nhanh.

Mới chỉ vài ngày thôi, họ đã kết hôn, rồi lập tức hôn nhau, chẳng phải như những cặp đôi mới gặp nhau qua một buổi hẹn hò đã vội vàng kết hôn sao.

Ôn Trình Lễ hỏi: Em không thích sao?

Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút, Không phải.

Nếu cô ghét việc anh đến gần, thì ngay từ đầu cô đã không đồng ý lời mời của anh rồi, hơn nữa anh chỉ hôn lên má cô, khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng.

"Không ghét là tốt rồi."

Ngón tay của Ôn Trình Lễ vuốt nhẹ lên mái tóc đen của cô, hơi thở của ấm áp, dù là mùi hương anh đã sớm ngửi quen nhưng dường như trên người cô lại có sự khác biệt.

"Vậy thì phải luyện tập nhiều hơn thôi."

Anh nói.

Lòng bàn tay anh nóng hổi, Chúc Tòng Duy cảm thấy nhiệt độ từ má đến tai, cả cơ thể cô dần trở nên ấm nóng.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Muốn thử lại không? Cô khẽ hỏi.

Lần này, cô thử ngước mặt lên, đôi mắt hạ xuống nhìn vào đôi môi mỏng của anh, như một quả anh đào đỏ mọng, đầy quyến rũ.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Chúc Tòng Duy tự hỏi liệu có phải bị Loki lây nhiễm, nếu không sao cô lại có cảm giác muốn cắn anh.

Cô vội vã xua đi ý nghĩ kỳ lạ, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!