Biên tập: Ross
Vương Văn bị phản bác bỗng chốc há miệng thở d ốc, không hiểu tại sao mọi chuyện không theo ý mình, điều này quá không hợp lẽ thường.
Anh ta càng thêm dò xét nhìn Chúc Tòng Duy.
Vương Văn không dám chất vấn, Ôn Trình Lễ nhìn thì ôn hoà nhưng một khi đã quyết định thì khó lòng thay đổi.
Trừ phi con gái của người đã khuất, Trình Dung tự mình đề xuất thì may ra, còn không cũng là ván đã đóng thuyền.
Vương Văn lập tức ra vẻ hào phóng sửa miệng:
"Cậu Ôn đã nói như vậy, thì tôi tin cô có thể làm được."
…
Từ Hành không biết nói gì.
Trước sự theo dõi của mọi người, Ôn Trình Lễ và thư ký bước xuống cầu thang, có lẽ muốn dọn đường lên tầng ba.
Khi anh đi ngang qua Chúc Tòng Duy, khắp người cô bị bủa vây bởi mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trộn lẫn cùng hương trầm, giọng nói từ đỉnh đầu rơi xuống: Lên đi
Đang nói cô?
Chúc Tòng Duy thoáng ngẩn người, không ngẩng đầu xách theo hòm dụng cụ đi lên tầng. Cầu thang tối màu bị tiếng giày nện lên phát ra âm thanh nặng nề.
Khi tới chỗ rẽ vào tầng ba, bàn tay trắng nõn nắm lấy lan can bằng gỗ, không khỏi ngước xuống tầng hai.
Tấm lưng của người đàn ông cao dài, thẳng như tùng núi, thanh cao tôn quý.
Trình Dung chán ghét nhìn Vương Văn, muốn đuổi anh ta đi cho khuất mắt:
"Anh xuống dưới giám sát bọn họ bài trí linh đường đi, có vấn đề gì còn sớm giải quyết."
Vương Văn không tình nguyện đi xuống, chị hỏi Ôn Trình Lễ
"Trình Lễ quen bọn họ à?"
Bố chị bị bệnh đã lâu, tuy đã liệu trước sẽ không qua khỏi nhưng mọi người trong nhà đều không dám đối mặt, càng không muốn làm đám cho bố.
Hôm nay tình thế chuyển biến xấu, trụ cột đã mất, ai nấy đều bi thương quá độ, may có Ôn Trình Lễ nhắc nhở việc khâm liệm.
Nói nữa chỉ khiến Trình Dung hổ thẹn, tuổi chị còn lớn hơn Ôn Trình Lễ một nắm nhưng hành sự lại kém xa.
Bây giờ chị cũng bình thản hơn nhiều, không tránh được việc tự hỏi, người như anh sẽ quen biết một nhân viên tang lễ bình thường.
"Đầu năm ông cụ Trần mất" Ôn Trình Lễ nói ngắn gọn Cô ấy có đến
Mấy năm nay địa vị nhà họ Trần ở Ninh Thành gần như mấp mé nhưng đổi lại ông cụ Trần rất được lòng mọi người, do lúc sinh thời hay đi từ thiện nên hôm tổ chức lễ truy điệu rất đông người tới tưởng niệm.
Trình Dung nhớ rõ hôm nhập liệm không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Chị thờ phào nhẹ nhõm, do dự mấy hồi không biết ban nãy anh đang nói Từ Hành hay Chúc Tòng Duy, cuối cùng vẫn nhắc đến Chúc Tòng Duy.
( (anh ta, anh ấy), (cô ấy, cô ta) đều phát âm Tā )
"Nhìn trẻ vậy không ngờ lại rất xuất sắc, tôi nói rồi cậu làm sao bất cẩn được."
Hồi chị bằng tuổi anh, vẫn còn ngây thơ chưa trải đời, nếu không cũng không bị Vương Văn làm choáng váng đầu óc, không phải anh ta thì không cưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!