Biên tập: Ross
Chúc Tòng Duy vừa nghe câu hỏi ngắn gọn của Hạ Quân, sự căng thẳng vốn đã được kìm nén lại dâng lên.
Cô thấp giọng:
"Dì chắc chắn muốn nghe chuyện tối nay không? Con sợ dì nghe xong không ngủ được."
Hạ Quân nhíu mày:
"Con không nói, dì càng mất ngủ hơn."
Nhất là sau câu đó, bà càng tò mò, dù trong lòng đã mơ hồ đoán ra điều gì.
Không lẽ là người bà không thích? Nhưng đàn ông mà bà ghét, ngoài chồng cũ ra, chẳng còn ai khác. Hay là… một người có liên quan đến bà?
Dường như một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Quân, nhưng trước khi bà kịp suy diễn thêm, Chúc Tòng Duy đã kéo bà vào sân, tới phòng khách ngồi.
Rót trà xong, Chúc Tòng Duy ngồi đối diện, định mở lời nhưng lại ngập ngừng.
Hạ Quân nhấp vài ngụm trà, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô:
Rốt cuộc là ai vậy?
Chúc Tòng Duy hít sâu, giọng nhỏ lại:
Người đó là…
Hạ Quân không đợi cô nói hết, bật cười:
"Chẳng lẽ là người tối nay đưa con về?"
Căn phòng chìm vào im lặng.
Chúc Tòng Duy vốn đã chuẩn bị tâm lý để nói, nhưng bị Hạ Quân buột miệng đoán trúng, cô bất giác thấy hoang đường.
Rõ ràng vậy sao?
Cô khẽ hắng giọng:
"Dì đúng là cao thủ, đoán một phát trúng ngay."
Hạ Quân ban đầu chỉ thuận miệng nói, lòng có chút nghi ngờ nhưng nhanh chóng gạt đi. Đến khi nghe cô thừa nhận, bà ngỡ ngàng không thốt nên lời.
Là Ôn Trình Lễ ư?
Không chỉ về địa vị, mà ngay cả thân phận anh cũng được xem là bậc trưởng bối của cô.
Hạ Quân vội vàng hỏi:
"Ý con là gì? Hai đứa xảy ra chuyện gì rồi? Không lẽ con thích cậu ấy?"
Chúc Tòng Duy lập tức phủ nhận:
Không phải đâu ạ.
Hạ Quân thở phào, uống thêm một ngụm trà:
"Dì cứ tưởng con thích cậu ấy, rồi bắt dì đi làm thuyết khách. Nhưng nếu con không thích, tại sao lại thêm cậu ấy vào danh sách xem mắt? Hay là… cậu ấy thích con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!