Chương 12: Xem mắt

Biên tập: Ross

Sau câu nói của Ôn Trình Lễ, Chúc Tòng Duy như không còn nghe thấy tiếng mưa, không gian dường như cũng ngưng đọng.

Trong đầu cô vang vọng mãi câu nói:

"Ông ấy chúc chúng ta tân hôn vui vẻ."

Cả gương mặt cô không tránh khỏi đỏ bừng lên.

Tân hôn vui vẻ!

Chúng ta!

Bất cứ từ nào trong câu nói đó cũng đủ khiến cô muốn chôn mình ngay tại chỗ.

Chúc Tòng Duy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhịp tim dần ổn định. Cô liếc mắt nhìn phản ứng của Ôn Trình Lễ.

Anh không có vẻ gì là giận dữ.

Đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính không gọng đang nhìn thẳng vào cô. Ánh đèn và màn mưa khiến đôi lông mày của anh như phủ thêm chút lạnh lùng.

Chúc Tòng Duy khẽ mở lời:

"Tôi chưa từng nói với ông ta, cũng không nói những lời như vậy… Tôi cũng chưa bao giờ kể cho ai, ngoài bà nội tôi, về mối quan hệ giữa tôi và anh. Vậy nên, tôi thật sự không biết tại sao phó giám đốc lại nói thế."

Nói xong, cô nhẹ nhàng hỏi: Anh tin tôi không?

Ánh mắt Ôn Trình Lễ hơi nheo lại.

Cô gái trước mặt ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thanh tú sạch sẽ, đôi mắt như một hồ nước trong, toát lên vẻ nghiêm túc đến lạ thường.

Tin.

Ôn Trình Lễ chỉ thốt ra một chữ.

Nghe qua thì giống như phó giám đốc họ Tôn tự suy đoán, sau đó lại đến trước mặt anh nói bừa. Nếu truy cứu thêm, chẳng khác nào thể hiện bản thân nhỏ nhen.

Chúc Tòng Duy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Còn anh có tin thật hay không, cô cũng chẳng quan tâm, miễn anh nói ra chữ tin là đủ.

"Hôm nay tôi chỉ nói chuyện kết hôn với sư huynh. Có lẽ phó giám đốc nghe nhầm rồi hiểu sai ý." Cô giải thích.

Nhưng cô cũng thắc mắc, làm sao chuyện này lại biến thành chúc mừng cô và Ôn Trình Lễ tân hôn hạnh phúc được? Chắc chắn cô phải hỏi rõ khi quay lại làm việc.

"Nhưng danh tiếng của tôi đã bị ảnh hưởng. Cô Chúc định bù đắp thế nào đây?"

Ôn Trình Lễ thản nhiên hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc. Dưới chiếc ô lớn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở dường như quấn quýt lấy nhau.

Chúc Tòng Duy cúi đầu, đáp nhỏ:

"Ngày mai tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Dù chuyện này không phải do cô gây ra, nhưng cũng không thể nói là không liên quan đến cô. Nếu phải bồi thường Ôn Trình Lễ, cô cũng không biết phải làm thế nào.

Lần trước mời anh uống trà sữa, anh nhận lời đã khiến cô bất ngờ.

Tất nhiên không thể không bù đắp, dù sao danh tiếng của anh cũng bị liên lụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!