Chương 1: Không quen

Biên tập: Ross

Đã gần một tháng kể từ khi sang thu nhưng thời tiết ở Ninh Thành vẫn ấm áp như cũ. Những năm trước, dọc khắp các con phố đã tràn ngập mùi hương thơm ngát của hoa quế, năm nay thế mà vẫn chưa thấy nở hoa.

Đến ba giờ chiều, nhà tang lễ nhỏ nhất thành phố vẫn không ngừng vang lên tiếng cãi vã.

Nhóm nhân viên hành lang loáng thoáng nghe được tiếng trách cứ lẫn nhau của gia quyến, chỉ thiếu điều lao vào xô xát.

"Còn chưa chôn cất mà đã tranh nhau tài sản, chúng ta tranh cãi từ tận trưa tới giờ, cứ cãi lại nghỉ, nghỉ lại cãi, các cô các cậu còn muốn lo liệu cho mẹ nữa không?"

Ca chiều có rất ít người tới làm, Phạm Trúc mở cửa sổ hóng chuyện cả một ngày, có hơi chán nản, đang cân nhắc xem có nên ra khuyên họ vài câu hay không.

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị một giọng nói trong trẻo dịu dàng cắt ngang:

"Người chúng ta phục vụ là người đã khuất, không phải bọn họ."

Phạm Trúc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chúc Tòng Duy đang ngồi đối diện, bộ quần áo trắng đen tôn lên làn da cô một cách hoàn hảo, trắng như tuyết, mày đẹp như ẩn chứa một lớp sương mù.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, hiển nhiên đã quá quen với khung cảnh này.

Đúng vậy Phạm Trúc thở dài

"Chẳng khác nào xem kịch, lúc nhập liệm không thấy bọn họ tranh nhau xem ai đứng ra trả tiền, bây giờ lại lao vào cấu xé. Cứ bảo chỉ có bệnh viện mới chứng kiến được lòng người, em thấy nhà tang lễ cũng đâu hiếm."

Chúc Tòng Duy vẫn không ngẩng đầu lên Tập làm quen đi.

Phạm Trúc mở điện thoại

"Vẫn nên coi tối nay ăn gì, khả năng bốn giờ tan làm đó."

Cô ấy chọn một nhà hàng mới mở đang hot trên mạng để ăn tối, nghe nói phong cảnh ở đó không tồi, đang chuẩn bị tới xếp hàng, trong nhóm làm việc thông báo có tin nhắn mới.

_Nhà tang lễ mới nhận thêm người, Chúc Tòng Duy phụ trách nhập liệm.

Em là miệng quạ rồi Phạm Trúc thở dài.

Chúc Tòng Duy tắt điện thoại đặt lên bàn làm việc, đi ra ngoài cùng cô ấy.

Cửa văn phòng vừa mới đóng, tiếng thông báo Wechat vang lên, cùng đó màn hình điện thoại bật sáng.

[ Tử Duy, mấy giờ tan làm vậy con, hôm nay Trình Lễ về, vừa lúc hai đứa cùng tới ăn cơm nhé. ]Trong nhà tang lễ thành phố có rất nhiều nhân viên nữ, nhưng trong số những người khâm liệm chính chỉ có Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc là phụ nữ.

Người quá cố mất trong một vụ tai nạn giao thông, người nhà vừa nhìn thấy Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc đi tới, sắc mặt họ tái nhợt, nài nỉ nói:

"Tôi chỉ mong nhìn ra ông ấy là được, liệu…có phiền phức quá không?"

Chị cứ yên tâm Gương mặt Chúc Tòng Duy nghiêm nghị.

Sau khi rời tầm mắt khỏi bọn họ, Phạm Trúc mới nói thật:

"Em đoán ít nhất cũng phải mất ba tiếng, ca này khá khó."

Vẫn được

"Mấy việc này so với đàn chị thì có là gì."

Phạm Trúc mới vào làm không lâu, Chúc Tòng Duy và cô ấy đều cùng một sư phụ lớn tuổi dẫn dắt, nên ngày thường hay gọi Chúc Tòng Duy là sư tỷ.

Mặc dù người trước mặt này chỉ hơn cô ấy một tuổi nhưng lại là người vô cùng có năng lực, gần đây nhất Chúc Tòng Duy còn chỉ tay hướng dẫn cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!