Phút chốc lời Tuấn nói cảm giác như kiên quyết của thằng đàn ông nhưng đâu đó là sự dằn vặt mà tôi nhớ mãi câu đó đến tận bây giờ.
"Tao không muốn bỏ con đâu"
TRời bỗng đổ mưa to.. tôi chạy vô nhà mặc cho Tuấn nó vẫn đang đứng đó, người ướt sũn trong mưa nhìn theo bóng tôi.. thấy tội nghiệp nó quá.
Lúc này tôi nhận ra đơn giản nó không còn là bạn tôi nữa mà có một sự thật hiện hứu bây giờ rằng nó là cha của con tôi..
Nó liên túc gọi đt cho tôi, nhìn thấy nó vẫn còn đứng dưới mặt gục vào đầu xe máy...
- Mày đừng đi phá thai.. đừng đi nhé!
- Mày về đi, mưa to lắm bệnh đó.
- Đừng lo cho tao.
- Tao chỉ lo cho Ba của con tao thôi. Chứ không lo cho mày.
Rồi nó cũng quay đầu xe đi về nhà.. ngồi 1 mình trong nhà.. suy nghĩ quyết định tôi sẽ không phá thai đâu. Tôi không đủ dũng khí để làm việc tàn ác đó. Nhưng nghĩ đến Thư tôi lại khong can tâm. Vậy là bây giờ tôi phải chọn.. chọn con mình và mặc kệ những người xem tôi không ra gì.
Mặc kệ ai cứ trách tôi. bây giờ tôi chỉ nghĩ tới con mà thôi.
Tôi bắt đầu cảm nhận được, những ánh mắt lạ lùng liên tục nhòm ngó, họ xì xào bàn tán về tôi làm tôi không thoải mái.
Đỉnh điểm tôi đang ngồi trong lớp học...
- Tao muốn đẻ lắm mà chưa có người yêu, hay kiếm thằng bạn nào tốt giống nhỉ..(1 con nhỏ chung lớp lên tiếng)
- Haha, tao thà ở vậy còn hơn, sống là phải sống hợp lý xíu, mày có giá trị của mày, thích thì cưới rồi có bầu, đừng ăn tạp bậy bạ người ta kêu mình mất nết ( 1 con nữa đáp lại)
Tôi biết nó đang nói tôi... tôi bây giờ thậm chí k dám tieeos xúc nói chuyện với ai, tôi bế tắc mệt mỏi.
Tuấn vẫn cứ đt, tôi không nghe.
Có phải tôi đang cố chấp quá đúng không...
Đỉnh điểm trong bữa ăn cùng gia đình tôi đã ngất xỉu, ba mẹ tôi hốt hoảng đưa con gái lên banhej viện, và sự thật được phơi bày và mọi người vô cùng sốc.
- Bé con có thai rồi, làm ba mẹ không biết hay không có time quan tâm con mình? ( bs said)
- Có thai??? Có bầu? ( ngoại hét lớn)
Mẹ tôi ngất xỉu, ba tôi mắt đó hoe tức giận. Mọi người cố gắng kh nói gì khi tôi còn ở bệnh viện, 1 tuần được xuất viện sau khi sức khỏe ổn định trở về nhà
Nghe tiếng đập ly rơi vỡ vụn trên sàn nhà, tôi giất mình
- Em xin anh, con dại cái mang, nó là con của anh và em, nó có dại cũng là con mình ( mẹ tôi khóc lóc)
- Chắc tao không sống nổi, cháu tao bị ai hãm hiếp hay sao, rõ ràng nó trầm cảm tao đã nói tụi bay. tụi bay khong quan tâm, coi lời bà già này ra gì, tụi bay nói tao lẩm cẩm.
Cháu tôi trời đất ơi!!! ( ngoại tôi nói trong nước mắt)
- Kêu nó xuống đây, kêu nó xuống ( ba tôi hét)
Bỗng không khí tự nhiên im lặng... ai đó đang đến nhà tôi
- Mày xuống nhà đi... (tuấn nhắn)
Tôi cứ nghĩ nó đến nhà nên đi xuống, hòa ra là ba mẹ nó cũng đến nữa, tôi vừa ló đầu ra thì me Tuấn lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!