Chương 9: (Vô Đề)

"Tiểu Nhiên... Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi có chút không tốt." – Đang lúc ăn sáng, Long Thiên Hành nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Cô Nhiên, nhìn lại Lâu Chủ, liền nghĩ thầm không biết có phải Lâu chủ đã làm gì Cô Nhiên hay không.

"Long tham đường, ta không sao..." – Cô Nhiên mỉm cười nhìn Long Thiên Hành, –

"Hôm qua lần đầu tiên nghe được chuyện thiếu gia ... Ta..." – Cô Nhiên nắm nắm vành tai.

"Nga(*), như vậy a..." – Long Thiên Hành trấn an mà cười rộ lên, –

"Ngươi đừng lo lắng, hai vị thiếu gia rất tốt, hơn nữa Tiểu Nhiên như thế hiểu chuyện, hai vị thiếu gia nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thích, có đúng không a, Lâu Chủ ..." – Nói xong nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên, là do bọn hắn sơ sót, không có nói cho Tiểu Nhiên chuyện Phong Hải cùng Phong Nham.

"Ngươi là người của ta, không nên đi để ý tới người bên ngoài." – Phong Khiếu Nhiên hơi nhíu mày, buông bát nhìn Cô Nhiên.

Lâu Chủ... – Long Thiên Hành không đồng ý mà nhìn hắn, tại sao có thể nói như thế, hai người kia dù sao cũng là thiếu gia, Tiểu Nhiên sao có thể không để ý.

"Lâu Chủ, Long tham đường, ta không có gì, chỉ là ... chỉ là ... Ta cho rằng Lâu Chủ không có hài tử ... Có chút... Có chút..." – Cô Nhiên thực sự không biết tiếp tục nói như thế nào nữa.

"Hiện tại đã biết, ăn." – Phong Khiếu Nhiên cảm thấy không cần phải tiếp tục thảo luận, trầm giọng nói. Cô Nhiên gật đầu, sau đó ăn, đồng thời che khuất một tia thống khổ trong mắt. Cô Nhiên... Ngươi thật vô dụng, đêm qua không phải đều đã nghĩ thông suốt rồi sao.

Vì sao... Vì sao vẫn còn khó chịu ni...

"Lâu Chủ, hai vị thiếu chủ đã trở về..." – Lúc này, Mạc Lâm từ bên ngoài đi đến, thần sắc dị thường vui sướng, phía sau là hai vị công tử theo hắn đi vào.

"Cha, chúng ta đã trở về." – Hai người tiến đến hành lễ với Phong Khiếu Nhiên.

Ngồi xuống đi. – Phong Khiếu Nhiên thản nhiên gật đầu, giọng điệu bình thản mà mở miệng nói. Hai người tiếp theo đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Cô Nhiên.

Cô Nhiên đè kinh ngạc trong lòng xuống, vội vã đứng lên:

"Cô Nhiên... Cô Nhiên thỉnh an hai vị thiếu gia ..." – Hai người giống nhau như đúc !

"Không cần đa lễ, vừa rồi Mạc Quản Gia cũng nói cho chúng ta biết, khi chúng ta không có ở nhà, làm phiền ngươi chiếu cố cha." – Người ngồi bên cạnh Cô Nhiên đưa tay kéo Cô Nhiên quay về vị trí, cử chỉ trầm ổn, trên mặt thần sắc cương ngạnh(*), lời nói lại tràn ngập cảm kích.

"Tiểu Nhiên, vị này chính là Phong Hải thiếu gia, bên cạnh vị kia là Phong Nham thiếu gia, bọn họ là song sinh, Phong Hải thiếu gia là đại ca."

Long Thiên Hành giới thiệu với Tiểu Nhiên, sau đó nhìn về phía hai người.

"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Cô Nhiên là một đứa trẻ tốt rất thiện lương, đối với Lâu Chủ chiếu cố chính là không thể chê a, các ngươi cũng không thể bắt nạt hắn nga." – Long Thiên Hành tuy rằng gọi hai người là thiếu gia, nhưng điều này chỉ xuất phát từ quan hệ thân phận, thực chất hắn cùng Lục Văn Triết với hai người cũng không phải chủ tớ xa lạ gì.

"Long đại ca, Cô Nhiên là tiểu tư của cha, chúng ta bắt nạt hắn làm cái gì, hơn nữa..." – Nhị thiếu gia Phong Nham bất mãn nhìn Long Thiên Hành, nghiêng người... –

"Lẽ nào trong suy nghĩ của Long đại ca, ta cùng đại ca là loại người như vậy ? !" – Dáng điệu như thể nếu ngươi dám nói như vậy, ta sẽ đánh ngươi.

"Đương nhiên không phải..." – Long Thiên Hành vội cười với Phong Nham và nhanh chóng gắp một chút thức ăn trong đĩa, –

"Thôi, coi như Long đại ca đây lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, được không ?"

"Ân... Vậy còn được..." – trên mặt Phong Nham thần sắc có chút nguy hiểm lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn về phía Cô Nhiên, –

"Cô Nhiên, ngươi gọi ta là Phong Nham được rồi, đừng thiếu gia thiếu gia, nghe phiền, bình thường chúng ta không ở trong lâu, có ngươi ở bên cạnh cha, lúc ta cùng đại ca ra ngoài cũng thập phần an tâm."

"Ngươi cũng gọi ta là Phong Hải thôi, cả ta và Tiểu Nham không chú ý nhiều như vậy." – Phong Hải cũng nói, tuy rằng hắn cùng Phong Nham là huynh đệ, nhưng tính tình cũng hoàn toàn trái ngược.

Tính tình hắn tương đối trầm lặng không phóng khoáng giống như Phong Nham, cũng không biết ăn nói như em mình.

"Điều này không thích hợp..." – Nhìn hai người thân thiết, cuối cùng chua xót cùng khổ sở trong lòng Cô Nhiên cũng vơi đi, hai người này mới là hài tử của phụ thân.

"Các ngươi là thiếu gia, Cô Nhiên không thể gọi thẳng tục danh. Chiếu cố Lâu Chủ là bổn phận của Cô Nhiên, hai vị thiếu gia thực sự không cần tạ ơn Cô Nhiên."

Nhìn kỹ, Cô Nhiên càng nhìn càng kinh ngạc, mới vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại xem ra, bọn họ thật là đẹp. Hai người bất quá mười lăm mười sáu tuổi, Phong Hải thiếu gia không có trắng như Phong Nham thiếu gia, mà là màu da hơi đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!