Chương 65: Ngoại truyện: Mộ nhiên hồi thủ Tiêu lan san [ thất ]

Lúc tỉnh lại thân thể đều giống như không phải của mình . Toàn thân đau nhức không nói, mỗ bộ vị khó có thể mở miệng càng trướng đau không chịu nổi. Kéo qua thảm, Cô Nhiên bao trụ nửa khuôn mặt của mình, hai gò má đỏ bừng.

Hoàn hảo người kia hiện tại không ở đây, không thì cậu thật không biết nên làm sao đối mặt. Cậu thậm chí ngay cả tên người ta cũng không biết liền cùng người ta lên giường, bị lão cha biết nhất định sẽ đánh chết cậu đi.

A ! Lão cha ! Liễu Mộ Nhiên lập tức đứng dậy, tiếp theo đó đau hô một tiếng ngã sấp xuống giường, eo đau quá.

Trong phòng thực ám, hẳn là buổi tối .

Gian nan đứng lên, Liễu Mộ Nhiên nhìn nhìn bốn phía, quần áo của cậu đâu? Mở ra đèn bàn lại tìm nửa ngày, kéo cao thảm bao trụ thân thể trần trụi của mình, hình như điện thoại và túi xách đều ném trên đường …… Làm sao đây? Lão cha sẽ lo lắng .

Cửa mở, Liễu Mộ Nhiên bối rối nhìn qua, sau khi thấy rõ người đến là ai thân thể cậu không tự chủ được nóng lên. Buông xuống mi mắt, cậu thực ngượng ngùng đem bản thân lui thành một đoàn, cậu còn chưa nghĩ phải làm sao đối mặt người này đâu.

"Nhiên nhi, đói bụng chưa?"

Nghe được thanh âm đối phương, Liễu Mộ Nhiên hốc mắt nóng bỏng, cậu xảy ra chuyện gì? Lại muốn khóc . Đi đến bên giường ngồi xuống, đem người muốn khóc ôm đến trên đùi, Phong Khiếu Nhiên nâng lên mặt đối phương, khiến cậu nhìn mình.

Chăm chú nhìn vào hai mắt nam nhân, Liễu Mộ Nhiên giật giật miệng, cậu muốn biết hết thảy là chuyện gì, nhưng trong lòng lại có thanh âm nói cho cậu không thể hỏi.

"Nhiên nhi, tôi biết em không hiểu tôi vì cái gì phải đối với em như thế, em vì cái gì sẽ muốn khóc."

Liễu Mộ Nhiên gật gật đầu, thân thể không tự giác gần sát nam nhân, ánh mắt lại mơ hồ . Chà xát ánh mắt sưng đỏ của Liễu Mộ Nhiên, Phong Khiếu Nhiên hôn hôn lên mắt cậu, nói:

"Qua vài ngày em sẽ biết là chuyện gì. Tôi đã nói cho cha em, mấy ngày nay em sẽ cùng tôi một chỗ, ông đồng ý."

Lão cha biết? Rất khó tin tưởng lão cha sẽ đồng ý, bất quá Liễu Mộ Nhiên vẫn là gật gật đầu, nghe theo nam nhân an bài.

"Đói bụng đi, tôi ôm em đi xuống ăn cơm."

Phong Khiếu Nhiên nói xong liền đứng lên, Liễu Mộ Nhiên vội vàng ôm lấy hắn đỏ mặt nói:Quần áo.

Phong Khiếu Nhiên cực đạm cười cười:

"Tôi vừa để người đem quần áo đưa lại đây, đi xuống mặc."

Chớp rơi nước mắt luôn sẽ khó hiểu xuất hiện trong mắt, Liễu Mộ Nhiên ngoan ngoãn mặc nam nhân ôm cậu đến phòng khách dưới lầu, tiếp đó ở trên sô pha ngượng ngùng mặc nam nhân mặc vào cho cậu quần áo thoải mái ở nhà.

Nhìn thấy di động và túi xách của mình hoàn hảo đặt trên bàn trà, Liễu Mộ Nhiên hoàn toàn yên tâm. Mà khi nam nhân đem từng món ăn sắc hương bưng lên bàn, Liễu Mộ Nhiên lại khóc , thậm chí khóc lên tiếng, giống như nam nhân không nên làm việc này.

Hôn tới nước mắt Liễu Mộ Nhiên, Phong Khiếu Nhiên ở bên tai cậu nói một câu ý nghĩa không rõ:

"Nhiên nhi, một đời này, tôi hầu hạ em."

……………

Hai ngày sau đó, Liễu Mộ Nhiên và Phong Khiếu Nhiên đều không có ra khỏi cửa phòng, trừ bỏ ăn cơm tắm rửa ra, Liễu Mộ Nhiên cơ hồ đều là vượt qua trên giường.

Cùng Phong Khiếu Nhiên một chỗ, cậu vẫn thường thường muốn khóc, mà đối với sự cầu hoan của Phong Khiếu Nhiên cho dù cậu đã muốn mệt đến nâng không nổi cánh tay cũng chưa từng cự tuyệt qua.

Sau ba ngày, trên người Liễu Mộ Nhiên tràn đầy ấn ký tình sắc, giữa ánh mắt hơn một ít tình vận mà dĩ vãng không có, Phong Khiếu Nhiên nhìn nhìn cũng lần lượt không thể khống chế dục vọng của mình.

Đúng tám giờ buổi sáng ngày thứ tư, chiếc xe từng bắt cóc Liễu Mộ Nhiên dừng ở cửa, Phong Khiếu Nhiên ôm Liễu Mộ Nhiên đi ra khỏi phòng, lên xe.

Liễu Mộ Nhiên không biết nam nhân muốn đem cậu đưa đi đâu, ba ngày ngày, cậu không hỏi qua tên của nam nhân, nam nhân cũng không có nói cho cậu. Nhưng có làm sao cậu cũng không có nghĩ đến nam nhân sẽ đem mình về nhà. Được nam nhân nắm tay xuống xe, Liễu Mộ Nhiên lo sợ bất an đứng ở cửa nhà.

Ba ngày đều không có gọi một cú điện thoại cho lão cha, đây là chuyện luôn luôn chưa từng xảy ra, lão cha sẽ sinh khí đi. Nam nhân ấn vang chuông cửa, ngay sau đó tiếng bước chân vội vàng truyền đến, cửa mở.

Liễu Mộ Nhiên từ phía sau nam nhân đứng ra, kêu:Lão cha.

Giữ chặt tay con trai dùng lực đem con từ trên tay Phong Khiếu Nhiên đoạt đến, Liễu Ân Thế hung ác trừng mắt nhìn Phong Khiếu Nhiên một cái, kéo con trai đi hướng phòng khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!