Chương 64: Ngoại truyện: Mộ nhiên hồi thủ Tiêu lan san [ lục ]

Buông điện thoại, Liễu Ân Thế thương tâm ngồi tại chỗ, đôi mắt đỏ. Đứa con ngoan của lão…… Bị tên khốn kiếp đó tìm đến…… Hấp hấp mũi, Liễu Ân Thế mắt thấy liền muốn khóc. Bằng cái gì, bằng cái gì nha, bằng cái gì con ngoan của mình cứ như vậy liền cho không tên khốn kiếp đó?

Con hắn là hắn một phen thỉ một phen tiểu nuôi lớn, toàn thế giới cũng tìm không ra đứa ngoan như nó, bằng cái gì khiến cho tên khốn kiếp đó đạp hư nha. Liễu Ân Thế đau lòng a, đau đến lão lệ cứ như vậy rớt xuống dưới. Một người từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy hắn như vậy cũng đành thở dài.

Đi đến bên người ngồi xuống, ôm lấy bả vai Liễu Ân Thế an ủi:

"Đứa nhỏ lớn, vẫn phải gả cho người ."

"Muốn gả cũng không thể gả cho tên khốn đó a." Liễu Ân Thế đại lực đấm ngực, đau a.

"Anh, đây là số mệnh, Phong Khiếu Nhiên và Nhiên nhi mệnh nhất định cùng một chỗ. Em biết anh luyến tiếc, em cũng luyến tiếc. Bất quá anh phải nghĩ đến, Nhiên nhi sau này sẽ thực hạnh phúc, nó hạnh phúc hai lão chúng ta cũng liền hạnh phúc .

Qua hai năm, cho Nhiên nhi nhận con nuôi, chúng ta ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, tốt biết bao nhiêu a.Anh không cần nhận cháu nuôi, anh muốn cháu ruột.Này không khó, hiện tại cũng không phải ngày xưa, muốn cháu còn không đơn giản sao.Hắn muốn cưới Nhiên nhi phải trước cho anh đứa cháu, không có cháu hắn đừng hòng cưới!"

Này không phải khó xử người sao. Liễu Ân Đình ở trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, ông anh này của hắn là muốn nghĩ biện pháp ép buộc Phong Khiếu Nhiên , bất quá thôi thôi, dù sao cũng phải khiến anh ấy xuất ra ngụm ác khí này, ai kêu chuyện Phong Khiếu Nhiên làm lúc trước rất vô liêm sỉ.

Cái này kêu là trồng dưa được dưa trồng đậu ra đậu, trồng xuống nhân ắt gieo được quả..

Xe dừng lại trước biệt thự của Tô Hành Hải và Long Thiên Hành ở Thượng Hải, Phong Khiếu Nhiên trực tiếp ôm Liễu Mộ Nhiên bước xuống. Long Thiên Hành mở cửa, nhìn hai người lên lầu. Đóng cửa, Long Thiên Hành lại lên xe, đánh một cuộc điện thoại cho Lục Văn Triết:

"Tôi hiện tại đi bên chỗ cậu, nơi này lưu cho Khiếu Nhiên đi. Chúng ta buổi chiều có cần đi bái phỏng Liễu lão tiên sinh hay không?"

"Cậu đã cùng Liễu Ân Đình lấy được liên hệ ? Được, cậu ở đó chờ tôi, tôi lập tức đi cùng cậu. Chuyện này chúng ta giúp Khiếu Nhiên giải quyết đi, gần đây anh ta hẳn là đều rút không ra thời gian."

Treo điện thoại, ló ra cửa kính xe nhìn nhìn trên lầu, vừa lúc nhìn đến bức màn trong một gian phòng bị người kéo qua , Long Thiên Hành phát động ô tô, Tiểu Nhiên có thể nhớ tới kiếp trước hay không đã không còn trọng yếu, hiện tại quan trọng là nên bắt đầu trù bị hôn lễ .

Kinh ngạc nằm ở trên giường, nhìn nam nhân trước mặt cởi áo, cởi bỏ dây lưng quần, tim Liễu Mộ Nhiên sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, nhưng thân thể lại không có nửa điểm dục vọng đào tẩu, bộ vị nào đó giữa hai chân ngược lại bởi vì liên tưởng đến chuyện sắp phát sinh mà có phản ứng.

Nhìn nam nhân so với mình cường tráng hơn rất nhiều lên giường, nhìn nam nhân kia cởi giày, cởi t

-shirt, lột xuống quần dài lẫn quần lót của mình, thân thể Liễu Mộ Nhiên trong cái nóng bức của tháng bảy lại run nhè nhẹ, làn da bởi vì cực độ ngượng ngùng mà phấn hồng.

Cậu không đi nghĩ nguyên nhân bản thân mình vì cái gì không trốn đi, ngược lại có chút chờ mong chuyện kế tiếp phải phát sinh.

Thân thể bị thân hình cường tráng cực nóng dán lên, hô hấp nháy mắt bị đối phương cướp đi, hai tay Liễu Mộ Nhiên đặt ở bên cạnh không có quá nhiều giãy dụa, chậm rãi nâng lên, tiếp đó ôm lấy thân thể nóng bỏng kia.

Hảo khát vọng, thân thể cậu từ trong ra ngoài đều khát vọng vuốt ve cùng nhiệt độ cơ thể người này. Nụ hôn của bọn họ là phù hợp như thế, cậu thậm chí biết nơi nào của nam nhân này tương đối mẫn cảm, thậm chí biết nam nhân không thích cậu áp lực chính mình.

Nhiên nhi…… Một tiếng kêu gọi thật giống như từ phía chân trời truyền đến, làm vỡ nát tâm Liễu Mộ Nhiên. Nước mắt lại trào ra, cậu ôm chặt người phía trên chủ động tách ra hai chân. Hảo thống khổ, hảo thống khổ, cậu chưa bao giờ thức tỉnh tình dục lúc này lại cực độ khát vọng nam nhân này tiến vào.

Vô tâm đi suy tư tính hướng của mình, Liễu Mộ Nhiên khóc ra tiếng:

"Ôm chặt ta…… Ôm chặt ta……" Trong cơ thể tựa hồ có một linh hồn đang khống chế cậu, khiến cậu nói ra lời bản thân căn bản không nên nói ra.

"Ta nhớ ngươi…… Ta rất nhớ ngươi……"

"Nhiên nhi, ta cuối cùng tìm thấy ngươi."

Nước mắt phát tiết, tùy nam nhân càng thâm nhập vuốt ve hôn môi, cậu nâng lên hai chân kẹp lấy eo nam nhân, khát vọng .

"Tiêu…… Ôm ta…… Ôm ta……"

Phong Khiếu Nhiên thân thể mạnh chấn động, chỉ thấy người dưới thân gắt gao nhắm mắt vô thanh khóc . Liếm đi nước mắt chua xót của người này, ngón tay tham nhập vào trong, cũng không quá ôn nhu mở ra thân thể thanh niên. Quả nhiên, ngay sau đó, hắn liền nghe thấy người này nói:

"Khiến ta đau…… Khiến ta biết, là ngươi……"

Đây là lời cậu nói sao? Đau, đau quá, nhưng vì cái gì không muốn khiến nam nhân này dừng lại? Vì cái gì cậu sẽ kêu nam nhân này là Tiêu? Tiêu…… Nam nhân này gọi là Tiêu…… cậu không lý do khẳng định. Rối loạn, hoàn toàn rối loạn, trong đầu chợt lóe từng hình ảnh mơ hồ.

Đình đài lầu các, sơn giả thanh trì, một nam nhân ăn vận cổ điển, thấy không rõ bộ dáng đứng ở cổng bán nguyệt hướng về phía cậu vươn song chưởng:Nhiên nhi, lại đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!