Nhiên nhi, tỉnh? Nghe được thanh âm hừ nhẹ, Phong Khiếu Nhiên cúi thấp hỏi người đang tựa trên người mình.
Ân… Cô Nhiên vẫn tiếp tục nhắm mắt, đáp nhẹ một tiếng, thân thể cứ như không phải là của mình. Cả người mềm nhũn, hạ thân cơ hồ cũng không còn cảm giác gì gọi là đau là xót . Hắn không nhớ rõ hôm qua cha muốn hắn mấy lần, chỉ biết là sau cùng ăn cơm chiều đều là hắn ở trong mơ màng được cha uy.
Hắn có khi thực không rõ, vì sao tinh thần tha luôn tốt như thế, không giống như mình, hắn thấy cha nên so với mình càng mệt hơn mới đúng, chẳng lẽ là nguyên nhân nằm ở võ công cha giỏi?
"Nhiên nhi, ngủ nữa đi."
Thấy người đáp lại một tiếng rồi không có động tác nào nữa, Phong Khiếu Nhiên lộ ra nụ cười sủng nịch, hắn biết hôm qua mệt chết người này.
"Tiêu…ngươi vì sao không mệt…" Cô Nhiên hàm hồ hỏi, hắn sợ cha là đang gắng gượng.
"Cha như thế nào mệt? Nhiên nhi là người chịu thừa nhận, mệt là đương nhiên." Không ngừng nhu ấn lên eo Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đáp.
"Tiêu nên so với ta mệt hơn mới phải."
Cô Nhiên vẫn là không tin, hắn chính là không cần cử động gì, có thế nào cũng không nên mệt hơn cha mới đúng. (_ __|||)
"Ha hả, vậy Nhiên nhi muốn thử xem hay không? Đổi ngày khác ngươi ở mặt trên, để cha làm người thừa nhận, ngươi sẽ biết cha không lừa ngươi." Phong Khiếu Nhiên nghĩ nghĩ, hướng đến Cô Nhiên nói ra lời đề nghị, hắn cũng không để ý việc làm người phía dưới một lần. ( ừ một phát cho vui nhà vui cửa nào=]]])
Không cần… Cô Nhiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,
"Như vậy hảo quái, vẫn như hiện tại thì được rồi." Ánh mắt còn có chút trầm, tựa lưng vào người cha thật thoải mái, hắn lại có chút mỏi mệt.
"Nhiên nhi không hề lo lắng một chút nào sao? Nói không chừng Nhiên nhi sẽ thích cảm giác ở mặt trên." Phong Khiếu Nhiên cũng không ngoài ý muốn đối với cự tuyệt của Cô Nhiên, lại không nghĩ rằng lý do người này cự tuyệt cư nhiên là như vậy.
"Không…Tiêu… ngày mai chúng ta lại đi được không, ta còn muốn ngủ." Cô Nhiên đánh một cái ngáp, ngôn ngữ mông lung hỏi, hắn nhớ rõ cha tối hôm qua nói với mình sớm mai bọn họ phải đi.
"Nhiên nhi, vì sao không muốn cha?" ánh mắt Phong Khiếu Nhiên có chút phức tạp, khẽ vuốt lõa bối (lưng trần) của Cô Nhiên, mềm nhẹ mở miệng.
"Ngô…mệt…hơn nữa hảo quái, ta thích Tiêu… ngô… ôm… ta…" Hai chữ cuối cùng Cô Nhiên nói rất nhẹ, nói xong hắn lại rơi vào trầm ngủ.
Thấy Cô Nhiên thực còn chưa tỉnh ngủ, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên đã nhắm lại hai mắt :
"Nhiên nhi, chẳng biết sau mười năm nữa ngươi còn có thể cho rằng như vậy hay không."
Đương nhiên, lời của Phong Khiếu Nhiên Cô Nhiên căn bản nghe không được, hắn chỉ biết là trên người cha hảo hảo ngủ.
………..
"Tiêu, còn mấy ngày nữa mới có thể đến?" tựa vào người cha, Cô Nhiên miễn cưỡng hỏi. Từ sau ngày cha cùng hắn tâm sự, hắn thấy thứ vẫn luôn đè nặng trong ngực giống như chưa từng tồn tại, cả người thoải mái không ít.
Rồi khi vừa nhìn thấy cha, hắn lại đi đến hôn, đến ôm, kết quả cha sẽ muốn hắn, cuối cùng thì hiện tại hắn lại không có chút khí lực đứng dậy nổi.
"Còn một ngày nữa là có thể đến, Nhiên nhi có phải là buồn chán?" Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn gương mặt có chút hồng nhuận của Cô Nhiên, trong mắt là giấu không được yêu thương.
"Không phải, chỉ là tò mò nơi có sơn có thủy Tiêu muốn cho ta xem là có hình dạng như thế nào." Sờ lên một làn tóc dài của cha, Cô Nhiên xốc lên xe liêm nhìn về phía bên ngoài.
"Đến lúc đó Nhiên nhi chẳng phải sẽ biết?"
Phong Khiếu Nhiên úp úp mở mở.
Lúc này một chiếc xe ngựa từ bên người bọn họ lướt qua, nam tử bên trong từ cửa xe nhìn thấy được Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thoáng chốc nhìn thấy từ trong mắt nam tử lộ ra kinh diễm liền buông xuống xe liêm bị Cô Nhiên xốc lên.
Đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, sắc mặt Phong Khiếu Nhiên trầm hạ.
Tiêu? Sao vậy? Nhận thấy được cha có gì đó không đúng, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Hắn thực không có nhìn thấy tên nam tử kia, cho nên không biết Phong Khiếu Nhiên vì sao mất hứng.
"Nhiên nhi, cha nên mua cho ngươi sa mạo (nón có màn che)." Ở trên cổ Cô Nhiên mạnh mẽ hôn xuất một cái ấn ký, trên mặt Phong Khiếu Nhiên tràn đầy ảo não.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!