Hoa!
"một tiếng, một chậu nước hất thẳng lên mặt người đang nằm hôn mê trên mặt đất. Một lát sau, người trên đất dần tỉnh lại." Tỉnh? Thời gian ngươi hôn mê cũng quá dài a, sợ không phải là ngày thường Phong Khiếu Nhiên hành mệt chết ngươi, cho nên thân mình ngươi mới quá mỏi mệt như vậy đi?" Thanh âm lãnh trào quen thuộc làm Cô Nhiên mới vừa tỉnh tới rõ ràng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Từ trên đất đứng lên, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ở trước mặt nhìn mình. Bị người này mang đi đã bảy ngày, ngày hôm qua người này đánh mình ngất xỉu, chờ khi hắn tỉnh lại mới phát hiện bị người này nhốt ở trong đây, chính là tối ngày hôm qua vết thương cũ của hắn tái phát, cho nên hắn mới lại hôn mê bất tỉnh, người này lại nghĩ rằng hắn một mực ngất xỉu, chẳng qua Cô Nhiên cũng không muốn nói nhiều làm gì, người này vẫn luôn miệng nhục mạ cha, hắn không muốn để ý tới người này.
"Kỳ thật ta và ngươi không có thâm cừu đại hận gì, nếu là ở hoàn cảnh khác ta còn có thể thích ngươi, nhưng là…ai bảo ngươi mệnh không tốt, lại là người của Phong Khiếu Nhiên ni?"
Hắc y nhân lúc trước mang Cô Nhiên đi lúc này đã thay đổi một y bào màu lam bên cạnh bạch y, nửa ngồi trước mặt Cô Nhiên, người này giương tay sờ lên mặt Cô Nhiên, lại ngay một khắc bị Cô Nhiên né tránh.
"Thế nào?! Ngươi nguyện ý làm người dưới thân Phong Khiếu Nhiên, cũng không chịu để người khác chạm vào?!" Nam tử đem mặt Cô Nhiên niết chặt ở trên tay, lực độ của ngón tay thoáng chốc tăng lớn, không cho hắn chạm?! Hắn liền muốn chạm xem.
Không để ý đau nhức trên cằm truyền đến, Cô Nhiên chấp ý muốn từ trên tay người nọ tránh thoát, hắn hiện tại mới phát hiện trừ cha ra hắn không muốn cho bất luận kẻ nào chạm vào mình. (bé ý đã giác ngộ chân lý làm thụ)
Ngô… Trong lúc không đề phòng liền bị người dùng lực ấn ngã xuống đất, Cô Nhiên kêu rên ra tiếng, đầu bị dập trên mặt đất làm trong đầu hắn xuất hiện một trận choáng váng ngắn ngủi, tiếp đó là kịch liệt đau đớn.
" Ngươi đừng trông cậy vào Phong Khiếu Nhiên có thể tới cứu ngươi, hắn tuy biết ngươi ở đâu, nhưng là…hắn căn bản vào không được. Chẳng qua.. này cũng nhìn ra hắn thực để ý ngươi, bằng không cũng sẽ không trong thời gian ngắn ngủn vài ngày liền hủy hết toàn bộ ám trang ta bố trí bên ngoài.
Chẳng qua, cũng không sao cả, chỉ cần có thể hủy hắn, người này cũng sẽ chết.
"Nam tử âm lãnh nhìn Cô Nhiên sắc mặt đã tái nhợt, cũng không lên tiếng nói chuyện, người này cư nhiên còn gắng gượng quật cường, từ lúc đem hắn mang đi, người này cũng chưa nói qua một câu, nhìn không ra luyến đồng này còn có chút cốt khí. (khí khái)" Hừ!
Thực đáng tiếc cho khuôn mặt này cùa ngươi…
"Nam tử đem hai tay Cô Nhiên cố định tại đỉnh đầu, tiếp theo một tay lại sờ lên mặt Cô Nhiên," Ngươi nói, nếu ta đem mặt của ngươi hủy đi.. Phong Khiếu Nhiên còn có thể muốn ngươi không?
Gương mặt xinh đẹp thế này, sinh trưởng ở trên người của ngươi thật sự là đáng tiếc." Nam tử sờ soạng một hồi, đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một thanh chủy thủ, dùng đao phong nhẹ nhàng di động qua lại trên mặt Cô Nhiên, chỉ cần hắn hơi chút dùng sức, thanh chủy thủ sắc bén sẽ vẽ lên vài vết thương trên mặt Cô Nhiên.
Trong mắt Cô Nhiên không có một chút sợ hãi, bất động nhìn người phía trên, tâm tư của Cô Nhiên vốn đã bay tới trên người cha từ lâu:
Cha…Nhiên nhi lần này không nghe lời, tự tìm đến phiền toái…cha… ngươi không phải là đang sinh khí với Nhiên nhi đi.
A.. Đột nhiên đau đớn làm ý thức của Cô Nhiên quay trở về, mùi máu trên cổ truyền đến cho hắn biết đã xảy ra cái gì.
"Không nghĩ tới ngươi thật đúng là không sợ."
Liếm liếm vết máu trên chủy thủ, nam tử bỏ qua chủy thủ, một ngụm cắn lên miệng vết thương xuất huyết trên cổ Cô Nhiên.
Ngô… Cô Nhiên cắn răng nhẫn nhịn cơn đau trên cổ truyền đến, hắn là người đã chết qua hai lần, sao còn có thể sợ hãi gì.
"Tư vị của máu này thật đúng là cũng được."
Hút vài khẩu huyết, trên chỗ gần miệng vết thương kia lại tăng thêm một ít tiểu thương, nam tử vừa lòng ly khai cổ Cô Nhiên,
"Ngươi xem ra là đổng y (thầy thuốc) a, hủy dung mạo của ngươi, nói không chừng ngươi còn có thể tự mình chữa được, như vậy Phong Khiếu Nhiên cũng sẽ không có tổn thất gì…làm ta nghĩ muốn làm thế nào mới có thể khiến Phong Khiếu Nhiên thống khổ…" Nam tử lầm bầm lầu bầu nói, tiếp đó trong mắt lẫn khóe miệng treo lên một mạt nụ cười âm ngoan,
"Ngươi nói…nếu Phong Khiếu Nhiên biết ngươi bị người chà đạp…sẽ như thế nào?"
Tên nam nhân kia sẽ không thể chịu được thứ của mình bị người khác chạm đi.
"Ha ha…Phong Khiếu Nhiên…ta đã không kịp đợi nhìn vẻ mặt phát cuồng của ngươi rồi a." Nam tử đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, tiếp đó dưới ánh mắt có chút tức giận của Cô Nhiên, một đường vạch ra quần áo của Cô Nhiên ,
"để ta nếm thử xem thân mình của ngươi có chỗ nào đặc thù, cư nhiên có thể làm Phong Khiếu Nhiên yêu thương như thế."
Không cần!
Cô Nhiên cuối cùng cũng hiểu được kêu to bắt đầu giãy dụa, thân thể của hắn chỉ có thể cho cha xem, chỉ có thể cho cha chạm tới!
Chân khí trong cơ thể bắt đầu bùng nổ, Cô Nhiên ra sức đem nam tử từ trên người mình đẩy ra, hướng cửa chạy tới, dù cho có chết hắn cũng sẽ không để cho người khác chạm đến mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!