Chương 32: Dị biến

Từ trong giấc ngủ sâu chuyển tỉnh, Cô Nhiên vô ý thức ôm lấy ấm áp trước người, lập tức một cánh tay đem hắn lãm khẩn.

"Tiêu…ta ngủ bao lâu…" Ánh nến trong phòng làm Cô Nhiên rõ ràng được hiện tại đang là buổi tối, buổi chiều thân mình hoàn toàn bị lấn át bởi ham muốn nên lúc này một điểm khí lực đều không có, Cô Nhiên cũng không nhớ rõ mình là khi nào ngủ, chỉ nhớ cảm giác Tiêu không ngừng giữ lấy hắn khiến hắn liên tiếp run rẩy. (=.=) Hai canh giờ mà thôi,

"Phong Khiếu Nhiên buông Cô Nhiên ra đứng dậy bước xuống giường, chỉ chốc lát sau liền bưng đến một cái khay," Nhiên nhi, ăn trước vài thứ, ăn xong ta lại cùng ngươi ngủ." Vẻ mặt không có một tia mỏi mệt, tinh thần Phong Khiếu Nhiên có vẻ phá lệ cực kỳ tốt.

Đem Cô Nhiên toàn thân toan nhuyễn (mềm nhũn nhức mỏi) dùng thảm tử bao lấy, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên ôm đến bên cạnh bàn, hắn biết bản thân mình hại người này mệt mỏi, khả mỗi lần nhìn thấy ánh mắt người này hoàn toàn mang vẻ ưng thuận thì hắn liền căn bản khắc chế không được, chỉ có thể mặc cho chính mình phóng túng lâm vào trong dục vọng.

"Tiêu, Long đại ca nói buổi tối muốn tới lấy dược." Nhớ tới chuyện buổi chiều đáp ứng Long đại ca, Cô Nhiên vội vàng mở miệng, hắn suýt chút nữa đã quên

Ta đã cho hắn.

Uy Cô Nhiên một muỗng canh gà, Phong Khiếu Nhiên mở miệng nói, hắn đã nói cho Thiên Hành biết dược kia là cái gì, cũng cho hắn có cái để mà nhận biết.

Vậy được.

Cô Nhiên yên lòng, uống được vài ngụm Cô Nhiên lại nhìn về phía cha,

"Tiêu, ta ngày mai muốn đi hậu sơn nhìn xem, đã lâu không đến đó, ta cũng cần sửa sang lại dược phố."

"Không được! Lần trước đã bị thương ở chân, thật vất vả mới tốt lên được." Phong Khiếu Nhiên quả quyết cự tuyệt, gần đây chuyện Phong Diệp giả kia còn chưa có giải quyết, hắn phải cẩn thận.

"Tiêu, ta sẽ chú ý mà" Cô Nhiên xoay người xuất ra cánh tay ôm lấy cha, nếu còn không đi thì mấy chủng thảo dược này đều sẽ uổng phí.

"Nhiên nhi, ngươi cần cái gì ta sẽ mang tới cho ngươi, ngươi không cần tự mình đi tận nơi. Qua vài ngày ta muốn dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi không biết thì cứ đến thư phòng tra sách, xem muốn đi đến nơi nào." Phong Khiếu Nhiên thay đổi đề tài, cũng biểu thị rằng chuyện này không được thương lượng.

Nhìn cha thái độ kiên quyết, Cô Nhiên im lặng uống xong thuốc, hắn biết cha sẽ giúp mình tìm người đến, nhưng là…có vài loại dược là lão cha lưu lại, hắn muốn tự mình đến nhìn, xem ra, chỉ có thể thừa dịp cha không ở đây lén đến hậu sơn nhìn xem.

Năm ngày sau, Lục Văn Triết cùng Phong Nham bàn chuyện đã trở lại, Phong Khiếu Nhiên đến thư phòng cùng hai người bọn chúng còn có Long Thiên Hành cùng Phong Hải thương lượng sự tình. Cô Nhiên thấy cha và bọn họ còn phải đợi chút thời gian, thừa cơ rời khỏi Khiếu Nhiên cư thẳng đến hậu sơn.

Vốn là phải mang theo bọn Hoa Hoa nhưng bọn chúng rất gây chú ý, cho nên Cô Nhiên chỉ dẫn theo tiểu Quai đi cùng mình.

Đem cỏ dại đã mọc um tùm dọn sạch sẽ, lại vẩy thêm chút nước, Cô Nhiên cao hứng nhìn  thảo dược đã lớn ra không ít, tuy mới lớn thế cũng chưa được, chẳng qua chỉ cần chiếu cố thêm vài hôm thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lau lau mồ hôi, Cô Nhiên ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhìn xem thời gian cũng không sai biệt lắm, Cô Nhiên đứng dậy chuẩn bị trở về, dù sao hắn cũng là giấu cha đi ra.

Mới vừa đi hai bước, một người hắn chưa bao giờ gặp qua đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tiểu Quai phút chốc tiến lên hướng về phía người tới bắt đầuUông uông Cuồng sủa, kim mao trên người bởi vì đối mặt địch nhân mà toàn bộ dựng đứng lên.

"Ngươi chính là Cô Nhiên? Hừ! Trách không được có thể đem Phong Khiếu Nhiên kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo." Người này cao thấp dò xét Cô Nhiên một phen, tiếp đó ánh mắt lộ ra vẻ coi thường, lời nói ra từ miệng mang rõ ràng trào phúng cùng khinh thị.

Xin hỏi ngươi là… Không muốn nói nhiều sự tình giữa mình và cha, Cô Nhiên vỗ vỗ tiểu Quai, vừa thối lui vài bước ra sau đề phòng vừa hướng đến nam tử một thân hắc y trước mặt hỏi.

"Ta?…ta là ai, tên luyến đồng hạ tiện ngươi không có tư cách biết." Hắc y nam tử khinh miệt nhìn Cô Nhiên, không chút nào sợ mãnh khuyển đã trở nên ôn hòa trước mặt.

Lời nói vũ nhục làm Cô Nhiên thay đổi sắc mặt, hắn biết người này không phải người trong lâu, hơn nữa còn là trùng hợp chạm mặt khi mình đến. Tuy hắn hiểu được không nhiều lắm, khả lão cha cũng dạy hắn không ít vấn đề làm sao để nhìn người. Chậm rãi vận khí, Cô Nhiên mở miệng:

"Nếu không có chuyện gì, ta cáo từ trước." Hắn không thể có chuyện, bằng không cha sẽ lo lắng.

"Ta có nói ngươi có thể đi sao?" Từ bên người rút kiếm ra, hắc y nam tử chỉ hướng Cô Nhiên,

"một khi đã được Phong Khiếu Nhiên kia coi trọng ngươi như thế, kia…nếu ngươi bị hủy, không biết Phong Khiếu Nhiên sẽ như thế nào, ta rất muốn biết."

Vừa dứt lời, tiểu Quai liền gầm rú đánh về trước, hắc y nam tử cũng huy kiếm hướng đến Cô Nhiên ở phía sau. Cô Nhiên tránh khỏi một kiếm hướng hắn huy đến, rồi lại vạn phần lo lắng nhìn về phía tiểu Quai.

Hắc y nam tử thấy Cô Nhiên né tránh công kích của mình thoáng chốc sửng sốt, sau khi thoát khỏi cái cắn xé của tiểu Quai, lại hướng Cô Nhiên tấn công. Hắc y nam tử một bên cùng tiểu Quai triền đấu, một bên ngăn trở Cô Nhiên.

Cô Nhiên cùng hắc y nam tử ra sức triền đấu, ngăn cản người nọ hướng kiếm đến tiểu Quai. Tiểu Quai lúc này có vẻ dị thường hung hãn, hắc y nam tử võ công rất cao, tuy trên người đối phương bị hắn chém trúng vài đạo vết thương, nhưng thân thể hắn cũng bị kiếm hoa của hắc y nam tử xuất ra vài miệng máu.

Cô Nhiên tâm thu lại cùng nhau, đem tất cả võ công lão cha dạy hắn đều phát huy ra, trước lui sau tiến hướng đối phương công kích tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!