Trong Hải Uyển thuộc Thích Nhiên lâu–
Tiểu Hải.
Long đại ca. Nghe thấy thanh âm, Phong Hải từ một đôi quyển tông (sổ sách) nâng đầu lên.
"Trễ thế này còn chưa ngủ?" Nhìn thấy đôi mắt Phong Hải có chút hồng, Long Thiên Hành khẽ nhíu mi. (thía trễ thế a mò tới phòng ngừ te nàm j)
"Long đại ca cũng không phải còn chưa ngủ sao?"
Phong Hải đứng dậy giúp Long Thiên Hành rót một ly trà, giống như Phong Khiếu Nhiên, Phong Hải chỉ thích im lặng, cho nên trong Hải Uyển của hắn trừ người phụ trách đánh tảo (gọi dậy buổi sáng) ra thì hết thảy những chuyện khác đều là tự mình đến làm.
"Tiểu Nham cùng Văn Triết đi ra ngoài bàn chuyện, cha ngươi lại bận chuyện Phong Diệp kia, căn bản không có tâm tư để ý chuyện trong lâu, ngươi vất vả rồi."
Long Thiên Hành nhìn người trầm ổn có chút hướng nội trước mặt , trong tâm xẹt qua một tia đau lòng.
"Long đại ca, ta là đại ca, này vốn là ta nên làm, hơn nữa ngài cũng luôn ở đây giúp ta, kỳ thật ngài so với ta còn mệt hơn" Đối với Long đại ca, Phong Hải vẫn đều luôn thực cảm kích, nếu không có Long đại ca hắn sẽ không quen thuộc mọi thứ trong lâu nhanh như vậy,
"Đã nhiều năm nay, ta cùng tiểu Nham tuy có thể giúp cha làm chút chuyện, khả hiện tại sau khi tiếp nhận mới biết được chuyện trong lâu đến tột cùng có bao nhiêu phức tạp. Cha và Long đại ca còn có Lục đại ca mới là những người vất vả nhất, điểm ấy ta căn bản không đủ để được xếp vào" Ngẫm lại, cha cùng Long đại ca bọn họ xây tạo danh tiếng cho Thích Nhiên lâu, lại đem Thích Nhiên lâu phát triển cho tới bây giờ, tâm lực phải trả kia so với mình hiện tại gấp mấy chục lần thậm chí mấy trăm lần, hắn hiện tại lại được tính là gì.
" Tiểu Hải, tuy ngươi và tiểu Nham là dưỡng tử của cha ngươi, nhưng Long đại ca hy vọng ngươi có thể rõ ràng, ở trong lòng chúng ta, hai người các ngươi chính là Thiếu chủ Thích hiên lâu, là chủ nhân tương lai của Thích Nhiên lâu.
Chuyện tiểu Nhiên năm đó là trách nhiệm của chúng ta cùng cha ngươi, ngươi không cần phải mang gánh nặng gì." Long Thiên Hành nhẹ nhàng cầm tay Phong Hải, tiểu Nham tính tình vô tư hắn không có gì phải lo lắng, nhưng tiểu Hải lại không giống vậy, hắn từ nhỏ đã có tính hướng nội, có chuyện gì cũng đặt ở trong lòng, lại bởi vì là lão Đại cho nên luôn suy nghĩ đặc biệt nhiều, đối với tiểu Nhiên, hắn biết tiểu Hải vẫn luôn áy náy bận tâm.
Long đại ca….
Phong Hải thấy bàn tay bị cầm của mình như bị tê liệt , tim cũng nhảy thật sự nhanh, nghe được lời Long đại ca trong lòng hắn thoáng chốc chua xót, không rút tay mình ra, lặng lẽ cảm thụ ấm áp từ trong tay truyền đến, thanh âm Phong Hải có chút thấp ách," Chúng ta… thực xin lỗi Tam đệ.
Mới trước đây trong khi ta cùng tiểu Nham ở trong lâu hưởng phúc, Tam đệ lại đói rét tại hậu sơn, sau đó đến lúc ta biết chuyện Tam đệ lại vẫn không có tẫn tâm đi tìm hắn, nếu khi đó ta có thể có chút tâm tư,… có lẽ Tam đệ cũng sẽ không chịu đựng nhiều đau khổ như thế.
"Cúi đầu, Phong Hải cẩn thận cầm lấy tay Long đại ca," Long đại ca… lần cuối cùng ta nhớ tới là lúc Tam đệ không hề có chút sinh khí nằm ở trên đất, nhớ tới bộ dáng Tam đệ ôm cha khóc…. nhớ tới lúc Tam đệ gọi ta và tiểu Nham là thiếu gia, trong lòng là như thế nào thống khổ…mỗi lần nghĩ đến Tam đệ đem chúng ta đối đãi như thân ca ca, không có một tia oán giận…lòng ta liền rất khó chịu.
Nếu là ta… nếu ta là Tam đệ, ta khẳng định không làm được những chuyện này…. nếu… nếu Tam đệ hận ta, trách ta , ta…có lẽ lòng ta có thể dễ chịu một chút. Tam đệ…Tam đệ hắn vì cái gì không trách ta?
Ta là đại ca, nên bảo hộ tốt đệ đệ, càng huống chi là Tam đệ…
"Đối mặt với Long đại ca mình dị thường tín nhiệm, Phong Hải đem thống khổ suốt hai năm mai một trong lòng nói ra, hắn vốn không muốn nói, nhưng trong lòng hắn thực rất đau, hắn không xứng làm đại ca, không xứng để Tam đệ gọi mình là ca ca." Tiểu Hải…Long đại ca đã biết ngươi sẽ nghĩ những chuyện này
"Long Thiên Hành thở dài, đem người lúc này có vẻ dị thường yếu ớt ủng vào trong lồng ngực, hắn nên sớm đến đây." Long đại ca…
"Không nghĩ tới Long đại ca lại đột nhiên ôm lấy mình, Phong Hải có chút kinh hoảng nâng đầu lên." Tiểu Hải….
"Đem đầu Phong Hải có chút gượng gạo đặt trong lồng ngực, Long Thiên Hành thấp thấp (lay động/ve vẩy) nói:" Tiểu Hải…Long đại ca biết ngươi rất áy náy, trong lòng mỗi chúng ta đều thấy thực xin lỗi tiểu Nhiên, nhưng là…sự tình một khi đã xảy ra, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là tận lực làm tiểu Nhiên hạnh phúc, tận lực bồi thường cho tiểu Nhiên.
Tiểu Hải…muốn khóc thì khóc đi, ngươi đem bản thân mình giải phóng đi…sau khi khóc xong liền đem quá khứ hết thảy dứt bỏ.
Tiểu Nhiên là đệ đệ của ngươi, mà ngươi… là ca ca của tiểu Nhiên, là thân đại ca… Long đại ca…" thanh âm Phong Hải ẩn ẩn hối hận chua xót, buông ra gánh nặng buộc chặt hai vai , Phong Hải lần đầu tiên mặc cho chính mình giải phóng cảm xúc yếu đuối, thân thủ ôm chặt Long đại ca, nhẹ giọng khóc lên.
Ai nói nam nhi hữu lệ bất khinh đạn (lệ nam nhi không thể dễ dàng rơi)…chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi. Ủy khuất cùng nước mắt của Tam đệ, là những giọt lệ hắn cả đời cũng không thể ngừng rơi.
"Long đại ca…cám ơn ngươi."
Đối với luống cuống vừa rồi, Phong Hải có chút thẹn đỏ mặt nhìn vệt ẩm ướt trên vai Long đại ca, hắn cư nhiên khóc thật, hay là tại đối mặt với Long đại ca, Phong Hải thấy bản thân thực rất mất mặt.
"Trong lòng có điểm thư thản không?"
Long Thiên Hành rót cho Phong Hải một chén nước, nhẹ giọng hỏi.
Phong Hải tiếp nhận chén nước uống một ngụm, gật gật đầu. Tuy có chút khó xử nhưng hắn quả thật có chút thoải mái :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!