Chương 25: Triền miên

Phong Khiếu Nhiên nhìn người đang ngồi trên lưng hổ ở phía trước cách đó không xa, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn lúc này đã quay về vẻ mặt không chút thay đổi như ngày xưa, nhưng trong lòng lại sớm đã kinh đào hãi lãng (nổi lên sóng to gió lớn), hắn không biết người này nghe được nhiều hay ít, hiểu được nhiều hay ít, hắn không dám hỏi, đúng vậy, không dám, cảm xúc này hắn chưa bao giờ xuất hiện qua, lúc này lại từ đáy lòng dâng lên càng lúc càng rõ ràng.

Hắn chỉ có thể ngồi yên mà nhìn, có lẽ, việc sau cùng hắn có thể làm cũng chỉ là lặng yên nhìn.

Tiêu… trong mắt Cô Nhiên lúc này không hề có người khác, chỉ có người đang ngồi ở phía trước vẫn không nhúc nhích, lại gắt gao nhìn mình. Lại gọi một tiếng, Cô Nhiên lệ nhãn mông lung nhìn người kia chậm rãi đứng lên hướng mình đi tới.

Nhìn người nọ đi đến trước người mình liền ngừng lại, Cô Nhiên ngẩng đầu lên, giơ tay cầm lấy tay phải của người nọ, lại một lần gọi một tiếng Tiêu…

Dừng lại một lát, Phong Khiếu Nhiên khẽ cúi thân đem nước mắt trong mắt người này lau đi, hắn…. lại làm y khóc. Cổ đang cúi thấp bị hai cánh tay nhỏ gầy vòng ôm lấy, trước mặt lại vang lên tiếng khóc kèm theo thanh âm nấc khẽ mang mấy phần tị âm (thanh âm như nước chảy mạnh):

"Tiêu…đừng không cần ta…"

Bàn tay Phong Khiếu Nhiên dừng nơi lệ nhãn thoáng bất động, tiếp đó đột nhiên đem người từ trên lưng hổ ôm lên, hận không thể đem người này nhu tiến trong cơ thể mình, cả đời cũng không rời đi.

"Tiêu…ngươi nói hai chúng ta là người tối thân mật, đúng hay không." thanh âm đứt quãng dần dần rõ ràng, nhưng cánh tay đang ôm cũng đồng dạng dùng hết toàn lực.

Ân… thanh âm Phong Khiếu Nhiên cũng có chút run rẩy.

"Tiêu…ngươi không thể…nói chuyện không giữ lời…" Không cần giận ta, không cần buông ta ra…tuy lời của các ngươi ta có chút nghe không rõ, nhưng ta lại biết một điều, ngươi… muốn buông ta ra…

"…Nhiên nhi…ngươi sẽ hối hận…" Ta làm sao lại muốn buông ngươi ra, nhưng ta tình nguyện để chính mình bị thương, cũng không thể tổn thương ngươi lần nữa.

"Không.. không hối hận.. chỉ cần có thể cùng Tiêu ở một chỗ, cũng sẽ không hối hận…" loại tình cảm phụ tử…tình yêu nam nữ…phụ tử mến nhau, nếu mấy cái này chính là nguyên nhân ngươi muốn buông ta ra, vậy ta đây tình nguyện cả đời cũng không hiểu rõ ý nghĩa của chúng, chỉ cần ngươi có thể ở bên người ta, ngươi đối với ta là cảm tình như thế nào ta cũng sẽ tùy ngươi.

"Nhiên nhi…lần này…đáp ứng ngươi, ta cũng sẽ không buông tay nữa, chẳng sợ ngươi về sau muốn rời đi, thậm chí là trói buộc…ta cũng sẽ đem ngươi cột vào bên người."

Phong Khiếu Nhiên khàn khàn cho người trong lồng ngực nhân một lần cơ hội sau cùng, đúng vậy, một lần sau cùng, nếu ngươi buông tha cho cơ hội lần này, chẳng sợ là chết, ta cũng sẽ mang ngươi cùng nhau đi.

"Ân…Tiêu…ngươi đã bỏ ta một lần…không thể.. không thể lại…" Không cần lại bỏ ta lần thứ hai, lúc này đây ta chẳng biết chính mình còn có thể thản nhiên đối mặt như lần đầu hay không….

"Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không…" Đem người ôm chặt, Phong Khiếu Nhiên nói xong liền đề khí hướng Khiếu Nhiên cư phi thân mà đi.

Nhìn hướng hai người một hổ rời đi, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành sau nửa ngày mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

"Văn Triết…ta thực hâm mộ bọn họ…" Hai người kia vừa rồi hiển lộ ra tâm ý lẫn nhau, làm hắn ngoài cảm động còn có tuyệt đối hâm mộ.

"Bọn họ vốn là thuộc về nhau."

Cũng chỉ có thể thuộc về nhau, trong lòng Lục Văn Triết cũng đồng dạng kích động. Quay đầu nhìn về phía chí hữu của mình, Lục Văn Triết ảm đạm cười :

"Xem ra, hạnh phúc phải tự mình tranh thủ mới được. Ngươi và ta…quá mức thận trọng rồi."

"Xem ra đích xác là như thế…" Long Thiên Hành lộ ra nụ cười đồng ý, tiểu Nhiên là đứa nhỏ đơn giản như thế cũng có thể nói ra những lời như vậy, bọn họ lại vì sao băn khoăn nhiều như vậy, trong khoảng thời gian lâu đến thế lại cứ tiến triển thong thả.

"Một năm chỉ có một mùa xuân, có lẽ…chúng ta cũng nên nỗ lực." nhìn hai người hạnh phúc kia, Lục Văn Triết cũng muốn quang minh chính đại ôm lấy người mình yêu thương, nhìn ngắm sắc xuân xinh đẹp.

"Vì cảnh xuân này.. làm một ly đi, hy vọng đến năm sau, bồi bên người ngươi và ta chính là người chúng ta sâu sắc mong muốn nhất" Long Thiên Hành rót hai chén tửu, cấp cho bạn tốt một ly.

"Nhất định sẽ như thế…" Tửu chén khẽ chạm, trong lòng lúc này cũng chấp nhất một lời thề.

………….

Trong Khiếu Nhiên cư, giường trướng vốn đã được cột lên lúc này lại bị tháo xuống, bên trong không ngừng truyền ra thanh âm thấp suyễn cùng một loại thấp nhu mà có phần vũ mị của nam nhân.

Tiêu…ngô… Cô Nhiên toàn thân đã trần trụi nằm bên dưới thân thể tinh tráng cũng đồng dạng không một mảnh vải phát ra thanh âm thấp ngâm run rẩy.

Rõ ràng khí trời vẫn còn có một ít xuân hàn, nhưng hắn hiện tại lại cả người nóng ran, trên người phủ xuống từng đợt thâm hôn lẫn liếm lộng làm thân thể hắn không tự chủ được mà run rẩy, dường như bị thiêu đốt.

"Tiêu! Đừng.. ân ngô…" Cô Nhiên bị hành động của cha lẫn phản ứng của mình dọa cho một trận. Hắn nhìn về nơi phía dưới bị cha hàm trụ càng ngày càng ngạnh, lại thấy thứ của cha đã hoàn toàn bất đồng, thực càng lúc càng trở nên lớn,  Cô Nhiên vặn vẹo lên,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!