Đứng ở trước mộ lão cha cùng ca ca, Cô Nhiên vừa cẩn thận đem chung quanh rửa sạch một lần. Phong Khiếu Nhiên đứng ở một bên nhìn mộ phần Cổ Hoài Ý tĩnh mặc không nói gì, thật lâu sau, xem chừng cũng đã đến lúc, Phong Khiếu Nhiên tiến lên ôm lấy Cô Nhiên :
"Nhiên nhi, nên đi rồi, lần sau ta lại cùng ngươi đến."
…cám ơn Tiêu. Cô Nhiên sau khi nghe thấy lời Tiêu thì những thương tâm vì phải rời khỏi thoáng chốc cũng bị hòa tan.
"Không được cùng ta nói cám ơn."
Phong Khiếu Nhiên không đồng ý khẽ cắn lên môi Cô Nhiên, hắn không thích từ trong miệng người này nghe được lời tạ ơn.
…. ân… Một nụ cười ôn nhu quen thuộc triển hiện ra trước mặt, Cô Nhiên ôn nhu mở miệng,
"Tiêu…trời bên ngoài cốc không nóng như ở trong này, chúng ta không nên tách rời."
Dùng một loại phương pháp khác xua đi vẻ mặt không vui của người đang ôm mình.
Được. Phong Khiếu Nhiên lập tức đáp ứng, lại liếc mắt về phía mộ Cổ Hoài Ý lần cuối, sau đó ôm Cô Nhiên hướng ra ngoài cốc. Trong lòng âm thầm nói một câu: Cổ Hoài Ý, đa tạ.
"Tam Hoa…các ngươi trở về đi, không cần tiễn."
Cô Nhiên đi ra cốc nhìn ba đóa Hoa đi bên cạnh mình, sờ lên đầu bọn họ khuyên chúng trở về.
"Nhiên nhi…đem bọn họ cùng nhau đi đi, ngươi cũng có bạn bên cạnh." Phong Khiếu Nhiên biết ba con lão hổ này sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cùng đi với Cô Nhiên, hắn cũng không định hiện tại nói cho người này, cho nên mới mở miệng đề nghị.
Tiêu? Có thể sao? Cô Nhiên không xác định hỏi lại, hắn kỳ thật rất muốn đem ba đóa hoa mang theo bên người, lại sợ bọn họ dọa đến người khác, cũng sợ Tiêu không đồng ý cho nên vẫn không dám đề cập tới.
Có gì không thể?
Phong Khiếu Nhiên một đường ôm lấy tiểu nhân nhi đang mang nghi vấn kia xoay người lên ngựa,
"Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, chỉ cần nói cho ta biết một tiếng là được. Nhiên nhi, ngươi là người tối thân mật trên đời này của ta, ngươi còn có cái gì không thể yêu cầu ta?"
Hắn phải làm người này toàn tâm tín nhiệm hắn.
Tiêu…ta sai rồi… Cô Nhiên thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, lúc lão cha còn tại thế thì hắn độc hưởng sủng ái của lão cha, sau khi lão cha đi rồi lại có Tiêu tiếp tục yêu chiều mình, đôi mắt có chút đỏ lên, Cô Nhiên đem đầu mình vùi trong lồng ngực Tiêu,
"Tiêu…ta.. ta muốn dẫn tam Hoa đi…" Lần đầu tiên hướng người mà bản thân mình từng cho rằng vĩnh viễn không thể tiếp cận đề ra yêu cầu, thân mình Cô Nhiên có chút run rẩy.
Ôm chặt thân thể trong lồng ngực vì kích động mà khẽ run, ánh mắt nghiêm túc của Phong Khiếu Nhiên trở nên ôn nhu, vừa lòng vì người này ở trước mặt mình dần dần buông xuống gượng ép, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng nói:
"Được, ngươi muốn như thế nào liền như thế đó."
Nói xong nhìn ba con lão hổ dưới thân, thấp giọng hô: Đuổi kịp. tiếp đó hai chân giáp công hai bên thân mã, phi ngựa chạy ra ngoài.
Ngựa của Phong Khiếu Nhiên cùng tam Hoa trải qua mấy ngày ở chung, dĩ nhiên sẽ không bị ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ thấy ba con cự hổ phi song song cùng một con hắc tuấn mã, chạy nhanh trong rừng cây dưới trời đông giá rét.
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, hai vị tham đường, lâu chủ cùng tiểu Nhiên đã trở lại!" Quản gia Mạc Lâm thần sắc có chút quái dị chạy đến thư phòng thông tri cho bốn người bên trong.
"Hừ! Hắn còn biết trở về?" Lục Văn Triết giọng điệu không chút thân thiện đứng lên hướng ra ngoài, người này cư nhiên còn trễ hai ngày so với ngày đã định, quả thực là quá mức quá phận!
"Mạc quản gia, cha ta bọn họ hiện tại ở đâu?"
Phong Hải nghe thấy cha cùng tiểu đệ đã trở về, trong lòng thập phần cao hứng, kéo theo Nhị đệ vừa đi vừa hỏi.
"Lâu chủ mang tiểu Nhiên hồi Khiếu Nhiên cư."
Nghĩ đến Thứ họ mang về, Mạc Lâm khẽ run lên.
"Mạc lâm…có phải là có chuyện gì?" Long Thiên Hành hỏi đến, từ lúc người này đi vào sắc mặt đã có chút không tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!