Mở to mắt, cảm nhận được hơi thở của Tiêu , Cô Nhiên lại một lần nữa vui vẻ cười lên, hắn thích được Tiêu ôm, thích tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lồng ngực Tiêu. Phụ thân là Tiêu, Tiêu là phụ thân, Cô Nhiên vừa nghĩ nét cười bên miệng liền càng thêm rõ ràng.
Cẩn thận lấy tay Tiêu đang đặt ở bên hông mình ra, Cô Nhiên xoay người từ trong lồng ngực ấm áp đi ra. Mặc vào ngoại y, Cô Nhiên nhẹ nhàng bước xuống giường. Ngay khi Cô Nhiên vừa đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên từ trong giấc ngủ mở mắt ra, thanh lượng trong mắt không hề có một tia buồn ngủ lúc mới tỉnh.
Rửa mặt xong, Cô Nhiên ở trong phòng bếp nấu chút cháo thịt. Trước khi tiến vào cốc bọn họ có mang theo chút lương thực cùng thịt sấy, ngày hôm qua hắn cũng có vào trong rừng hái chút trái cây dại.
Trong cốc một năm bốn mùa như xuân, cho nên cho dù bên ngoài hiện giờ là mùa đông, nhưng trong cốc lại có rất nhiều thức ăn dại, dã quả và nấm, cách đó không xa còn có một suối nước nóng, tuy trong này có thể nói là cùng thế nhân ngăn cách, nhưng cũng sẽ không làm hắn nghĩ thấy bất tiện, này cũng là nguyên nhân lúc trước lão cha quyết định ở trong này ẩn cư.
Ngửi thấy cháo đã toát ra mùi hương thơm nồng, đem sa oa (nồi) bưng xuống dưới, Cô Nhiên đang chuẩn bị quay về gọi Tiêu thức dậy thì bị người từ phía sau ôm lấy:
"Tiêu? Ngươi dậy rồi?" Cô Nhiên nghiêng người ngạc nhiên nhìn người đang ôm hắn.
Phong Khiếu Nhiên hôn Cô Nhiên một chút, nhàn nhạt Ân một tiếng. Vừa rồi đứng bên ngoài thấy bóng dáng bận rộn của người này, Phong Khiếu Nhiên nghĩ thấy cuộc sống hắn cả đời mong muốn bất quá cũng chỉ như thế, có người có thể toàn tâm đối với hắn, có thể toàn tâm ỷ lại hắn.
Nắng sớm từ trong cành lá xuyên qua, phản chiếu lên hai bóng dáng đang ở trong phòng thân mật hôn nhau…..
Trong khi Tiêu đi ra ngoài luyện công thì Cô Nhiên ở trong nhà thu thập mấy quyển sách cùng một ít thứ lão cha lưu cho mình. Trừ những quyển sách lão cha lúc trước có nói không được dễ dàng mang cho người ở bên ngoài xem thì còn lại một số sách khác hắn chuẩn bị lần này toàn bộ mang về .
Không phải bởi vì chưa có xem xong, mà là mặt trên có rất nhiều chú thích lão cha ghi cho hắn. Tự tay lão cha dạy mình đọc sách, thậm chí vì mình không tiếc đánh vỡ lời thề xuất cốc mua giấy bút , mua sách cho hắn, cho nên hắn muốn đem hết những thứ lão cha lưu lại cho hắn đặt ở bên người, tựa như được ở cùng lão cha lúc còn sống.
Nhớ tới một ít nghi hoặc lúc trước, Cô Nhiên một bên sửa sang lại, một bên trở lại lật xem nội dung trong sách…..
Phong Khiếu Nhiên lấy lí do luyện công để đi vào chỗ sâu trong sơn cốc. Mấy ngày hôm trước đã tìm hiểu đại khái phương vị nơi người nọ năm đó ngã xuống, Phong Khiếu Nhiên vừa nhìn thấy liền quyết định đi tìm.
Ở bên đường lưu lại dấu vết, Phong Khiếu Nhiên phi thân lách khỏi mớ cây cối rậm rạp phía trước, càng đi vào sâu, chân mày Phong Khiếu Nhiên càng thêm nhíu chặt.
Đá nhấp nhô trong rừng lẫn mấy nhánh cây làm hắn tưởng tượng tới lúc trước người nọ từ phía trên rơi xuống dưới đến tột cùng đã trải qua thương tổn tàn khốc thế nào.
Phong Khiếu Nhiên đi về phía trước lại thấy một gốc cây đại thụ che trời trên có khắc một hàng tự, trong mắt liền phát ra hào quang sắc bén.
"Vì bị vứt bỏ mà nhập giả, tiến; Vì người mà nhập giả, lui; Quyết ý tự mình nhập giả, chết." Phong Khiếu Nhiên nhìn xong một hàng chữ này thì hừ lạnh một tiếng, hướng về trước đi đến.
Đi được trăm bước đột nhiên một tiếng tê hống truyền đến, Phong Khiếu Nhiên nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng đề phòng chung quanh.
Hống! Đột nhiên từ phía trước Phong Khiếu Nhiên xuất hiện hai lão hổ thật lớn, há rộng mồm hướng hắn rống giận. Phong Khiếu Nhiên thân kiếm vung lên, cẩn thận trước sau.
Vằn sọc trên người hai lão hổ tương tự nhau, một con có vằn ở giữa đầu ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng liền mạnh mẽ hướng Phong Khiếu Nhiên đánh móc sau gáy, Phong Khiếu Nhiên nhớ tới câu nói trên cây, lập tức nghiêng người tránh khỏi công kích của lão hổ, ở đầu này lão hổ đồng thời phóng tới, một đầu lão hổ khác cũng đang tiến công.
Phong Khiếu Nhiên bình tĩnh nhìn hai đầu cự hổ vừa tự húc nhau, rất nhanh nâng bước phóng về phía trước, lúc này đột nhiên từ phía trước lại nhảy ra một con cự hổ đem Phong Khiếu Nhiên đặt ở dưới thân, mở miệng ra liền cắn xuống….
Cô Nhiên một bên lật sách, một bên nhìn ra ngoài phòng, trong lòng vạn phần kỳ quái, đã đến trưa sao Tiêu còn chưa trở về. Buông sách ra, Cô Nhiên quyết định trước tiên chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa).
Phụ cận nơi này trừ bọn Hoa Hoa ra không có loài dã thú nào, hơn nữa bọn Hoa Hoa ở nơi sâu nhất cốc, Tiêu chắc sẽ không đến đó đâu, nghĩ nghĩ, Cô Nhiên nghĩ thấy Tiêu chắc là còn chưa luyện xong, cho nên liền yên tâm đi vào phòng bếp.
Sâu nơi thâm cốc, ngay khoảnh khắc miệng hổ hạ xuống, Phong Khiếu Nhiên đang chuẩn bị rút kiếm đem đầu lão hổ này giết chết thì lão hổ trên người đột nhiên ngừng lại, khép miệng , một hồi liền từ trên người hắn rời đi.
Hai lão hổ khác kích thước còn lớn hơn vừa chạy theo kịp rống lên giận dữ, nhưng sau khi thấy hành động của đầu lão hổ liền trở nên im lặng, đi đến bên cạnh Phong Khiếu Nhiên tả hít hít hữu ngửi ngửi. Tiếp đó, một đầu lão hổ bắt lấy tay áo Phong Khiếu Nhiên, đem người lôi lên.
Nhìn ba con lão hổ một bên xem chừng mình, một bên chậm rãi đi trước, Phong Khiếu Nhiên thu hồi kiếm trên tay cùng trở về….(trớt quớt thiệt =__=)
Làm xong cơm, Cô Nhiên đem đồ ăn đặt ở bên cạnh bếp lò rồi mới đứng ở trước cửa nhìn về phía trước, trong lòng có chút khẩn trương, sao Tiêu còn chưa trở về, Tiêu đã nếm qua Ngưng hồn đan này thì nhóm độc vật trong cốc cũng sẽ không đến gần hắn, Cô Nhiên càng nghĩ càng lo lắng, một khắc (15
") sau Cô Nhiên quyết định tự mình đi tìm, đúng lúc này thì phía trước xuất hiện một người, Cô Nhiên có chút lo lắng chạy tới." Tiêu? Sao lại thế này? Có phải là gặp được phiền toái?
"Cô Nhiên một bên lo lắng hỏi, một bên cúi đầu kiểm tra khắp trên người Tiêu." Nhiên nhi…ta không có việc gì, chỉ có điều gặp được vài vị bằng hữu cũ của Nhiên nhi
"Phong Khiếu Nhiên đem người có chút bối rối ôm đến, giọng điệu thoải mái nói." Bằng hữu của ta?
"Cô Nhiên nghi hoặc cúi đầu nhìn Tiêu, rồi mới lơ đãng nhìn lại phía sau, thần sắc vốn khó hiểu thoáng chốc biến thành kinh hỉ." Hoa Hoa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!