Chương 17: Ngư nhị (Mồi câu)

Thời điểm gần tới cuối năm, Thích Nhiên Lâu có vẻ phá lệ bận rộn, quản sự từ các nơi trở về đem tình trạng sinh ý làm ăn một năm nay hồi báo cho lâu chủ, đồng thời còn muốn thỉnh xem hắn có chỉ thị bố trí cùng kế hoạch gì cho năm sau hay không.

Cô Nhiên cũng cảm nhận được cha gần đây có rất nhiều việc, buổi tối ngủ càng ngày càng ít, cho nên hắn luôn ở trong bếp của Khiếu Nhiên cư nấu chút cháo thịt, sợ cha buổi tối sẽ đói.

Tuy cha luôn bắt hắn đi ngủ sớm, nhưng hắn lại muốn bồi bên cha, chính là mỗi ngày khi tỉnh lại đều là từ thư phòng chuyển qua trên giường, mỗi lần như vậy, trong lòng Cô Nhiên liền nghĩ thấy thực ấm áp.

Chỉ là mấy ngày nay Cô Nhiên có chút tâm sự, mỗi lần muốn cùng cha nói lại sợ chậm trễ việc của cha, thế nhưng mắt thấy cũng đã sắp cuối năm, Cô Nhiên quyết định đêm nay liền cùng cha nói một tiếng.

"Cha…mấy ngày này người rất vất vả, Nhiên nhi giúp người xoa bóp…." Đem chút than củi bỏ vào hỏa bồn bên cạnh chân cha, Cô Nhiên đứng dậy nhỏ giọng nói.

Ân… Phong Khiếu Nhiên buông bút tựa lưng vào ghế, gần đây đúng là việc có nhiều một chút, chẳng qua hoàn hảo là Nhiên nhi chiếu cố hắn rất tốt, làm hắn thực không mệt mỏi như những năm trước.

Lực đạo vừa phải, Cô Nhiên chuyên chú giúp cha ấn ấn. Cầm lấy tay cha, Cô Nhiên mềm nhẹ xoa mỗi một ngón tay của y, trên tay nhu ấn những huyệt vị giảm bớt mệt mỏi, Cô Nhiên lại cẩn thận mà nắn.

Cầm lấy cổ tay cha, Cô Nhiên bắt tính toán muốn bắt lấy mạch tượng xem xét.

"Sao vậy? Nhiên nhi thấy thân mình cha không tốt?" Mọi hành động của Cô Nhiên đều lưu lại trong mắt, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên ôm lên đùi.

"Cha…ngài gần đây thực vất vả, Nhiên nhi chính là muốn nhìn xem cha có mệt hay không." Cô Nhiên muốn từ trên người cha đi xuống thế nhưng lại bị nắm tay của cha ép tới căn bản không thể động đậy.

Đừng cử động.. Phong Khiếu Nhiên gầm nhẹ lên đem Cô Nhiên ôm sát lại, đôi mắt trở nên có chút thâm trầm, vừa rồi Cô Nhiên lộn xộn làm thân thể hắn nổi lên phản ứng, bây giờ còn chưa phải thời điểm ăn hắn.

Cha… Cô Nhiên có chút khó hiểu, những lúc cha ôm hắn sẽ thường xuyên có loại biểu tình này, lấy qua cổ tay cha tiếp tục dò xét, Cô Nhiên cẩn thận kiểm tra.

Buông tay cha ra, vẻ nghi hoặc trên mặt Cô Nhiên tăng thêm thâm trầm, vừa rồi tra xét một quả thực cha không có chỗ nào không ổn, có thể nói là thực khỏe mạnh, nhưng vì sao tâm thần cứ không yên?

"Cha…ngươi thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?" Phủ lên trên mặt cha, Cô Nhiên cao thấp nhìn xem.

Cha rất tốt… Cầm lấy cánh tay mềm mại nhỏ mịn, Phong Khiếu Nhiên đặt ở bên miệng hôn hôn, hắn…còn phải chờ bao lâu…

Cha?

Đối với hành động của cha, Cô Nhiên có chút kinh ngạc.

"Nhiên nhi? Biết đây là gì không?" Phong Khiếu Nhiên lại hôn một chút, thấp giọng hỏi.

"…. là hôn…lão cha trước kia cũng có hôn qua chỗ này của ta…" Cô Nhiên gật gật đầu, rồi mới chỉa chỉa hai má của mình.

Nga? Khi nào? Phong Khiếu Nhiên thanh âm thấp đi vài phân.

"Mới trước đây…lão cha nói lúc ta ngoan sẽ hôn lên mặt ta." Cô Nhiên nghĩ nghĩ rồi trả lời,

"còn có lúc ta làm thức ăn ngon cho lão cha, lão cha sẽ hôn chỗ này của ta." Rồi mới chỉa chỉa lên đỉnh đầu.

Phong Khiếu Nhiên nghe xong liền đem môi chuyển về phía trước, hôn lên đỉnh đầu Cô Nhiên, cái trán, mi mắt, hai má, rồi mới dừng nơi khóe miệng:Chỗ này thì sao?

…không có… Cô Nhiên lần đầu tiên cảm nhận được cha kề sát, thanh âm trở nên rất nhẹ, trên mặt cũng vì những cái hôn vừa rồi của cha mà đỏ lên, nói chuyện cũng không dám thở mạnh.

…… Nhìn đôi mắt ôn nhuận của Cô Nhiên, thanh âm Phong Khiếu Nhiên trở nên ám ách,

"Nhiên nhi…nhắm mắt lại…"

Cô Nhiên nhìn ánh mắt của cha có chút lửa nóng, trong lòng thẳng thắn nhảy vài cái, rồi mới ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, tiếp đó hắn liền có cảm giác môi mình bị hai phiến ấm áp hàm trụ….

Phong Khiếu Nhiên trước tiên là nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm liếm hai bên khóe môi hồng nhuận, rồi sau mới nếm đến hương vị ngọt ngào của đôi môi đỏ mọng, hắn cảm giác thấy dục vọng của bản thân đang muốn từ trong ngục thép lao ra.

Lực độ ngoài miệng càng ngày càng không thể khống chế, Phong Khiếu Nhiên cuồng dã mà nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cánh môi, đến khi nghe thấy Cô Nhiên hừ nhẹ, Phong Khiếu Nhiên mới dùng lưỡi tách hai hàm răng ra, đem đầu lưỡi tiến vào…

Ngô… Cô Nhiên thấy tim mình đập nhanh đến lợi hại, đầu càng ngày càng nặng, cảm nhận được lưỡi cha tiến vào trong miệng mình, trống ngực của Cô Nhiên càng đập nhanh hơn, nhanh đến mức bên tai hắn có thể nghe được rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!