Cô Nhiên cảm nhận thấy một loại ấm áp chưa bao giờ cảm thụ qua vờn quanh thân thể, từng trận ấm áp xuyên thấu qua trước ngực tiến vào trong cơ thể mình…tựa như cảm giác mới trước đây lão cha ôm hắn, nhưng lại so với lão cha còn nóng hơn một chút…này chẳng lẽ chính là cảm giác sau khi chết đi sao?… nghĩ đến lão cha, Cô Nhiên khẽ run, ý thức hỗn độn dần dần quay về…
Cảm nhận được người trong lồng ngực có dấu hiệu tỉnh lại, hai tròng mắt của Phong Khiếu Nhiên vốn đóng chặt đột nhiên mở to, ánh mắt tập trung tại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong ngực đang dùng cánh tay hắn làm gối đầu.
Đầu ngón tay gác trên vai khẽ động vài cái, vài thanh âm hừ nhẹ thấp trầm từ đôi môi không có huyết sắc phát ra, đôi mắt ôn nhuận như ngọc kia sau khi khinh động vài cái liền chậm rãi mở, ánh nắng trong phòng làm đôi mắt có chút không thích ứng được, sau khi chớp đóng vài lần, hai tròng mắt luôn tràn đầy ôn nhu hoàn toàn mở to.
Vừa tỉnh lại trong đầu Cô Nhiên hoàn toàn trống rỗng, không biết mình đang ở nơi nào. Bầu trời…tỏa nắng, đây là phản ứng đầu tiên khi Cô Nhiên tỉnh lại, thân mình rơi vào cảm giác bị cái gì đó đè nặng không thể động đậy, trên người giống như… ân?! Sao cái gì cũng chưa xuyên qua??
Cô Nhiên phi thường nghi hoặc. Tiếp đó hắn lại cảm giác nơi mình tựa vào thực ấm, nhưng lại có thanh âm phanh phanh truyền vào trong tai, bàn tay có cảm giác chạm vào thứ gì đó rộng thùng thình , Cô Nhiên có chút hồ đồ… sao càng sờ lại càng có cảm giác giống người? cái nhìn dần hạ xuống bàn tay lớn không phải của mình đang cầm lấy tay hắn, một đạo thanh âm Cô Nhiên vĩnh viễn sẽ không quên vang lên từ trên đỉnh đầu:Tỉnh? Còn đau?
Cô Nhiên trừng mắt nhìn, thấy bài trí phía trước dị thường quen thuộc, lại nháy mắt vài cái, tiếp đó… một chậu nước trong phòng nhập vào trong đầu hắn, ánh mắt đột nhiên đại tĩnh, Cô Nhiênthặng một tiếng lập tức ngồi dậy, ngay sau khoảnh khắc đó lại bị người ôm trở về.
Còn đau? tiếng nói quen thuộc tuy vẫn thanh lãnh nhưng mang vài phần ôn nhu khó có thể phát hiện.
Lâu…lâu chủ… Cô Nhiên bất an chậm rãi nâng đầu lên, hắn…hắn sao lại toàn thân trần trụi nằm ở trên người lâu chủ,trần trụi! vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Cô Nhiên vốn là tái nhợt giờ lại càng trở nên trắng xanh, ánh mắt cũng dị thường bối rối sợ hãi.
Nâng Cô Nhiên chậm rãi ngồi dậy, Phong Khiếu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt đang kinh hoảng sợ hãi, đôi mắt liền trở nên thâm thúy. Nâng tay sờ lên hai má vì sợ hãi mà trở nên lạnh lẻo kia, Phong Khiếu Nhiên thấp trầm mở miệng:
"Nhiên nhi, nói cho ta biết, còn đau không?"
Tay thuận thế sờ lên miệng vết thương ở trước bụng Cô Nhiên một cách đau lòng.
"Lâu.. lâu chủ…không.. không đau…" Cô Nhiên bị thái độ của lâu chủ biến thành có chút bất an, ảm đạm mà đáp trả, hắn nhìn không ra lâu chủ có phải là sinh khí…tình huống hiện tại làm Cô Nhiên dị thường kinh hoảng vô thố… làm sao đây, làm sao đây, trong lòng Cô Nhiên không ngừng suy tưởng, Cô Nhiên chỉ lo bối rối nên không nhận thấy được biến hóa trong xưng hô của lâu chủ đối với hắn.
Ta đáng sợ thế sao?
Đem thân mình nho nhỏ có chút run rẩy ôm chặt lại, bàn tay Phong Khiếu Nhiên phủ trên mặt Cô Nhiên chuyển qua đôi môi run rẩy,
"Nhiên nhi không phải nói nhìn thấy cha trong lòng thực vui vẻ sao? Vì sao hiện tại lại sợ hãi như thế ?"
Nghe thấy lời của lâu chủ, Cô Nhiên run rẩy càng thêm lợi hại, nước mắt bối rối trong mắt chậm rãi dâng lên,Lâu… Đang chuẩn bị kêu lâu chủ thì ngón tay bên môi đã bưng kín những lời sắp nói , tiếp theo một nụ hôn ôn nhu dừng ở trên mặt Cô Nhiên , hạ xuống một chút, từ trán đến hai má, từ mi tâm đến khóe mắt, bàn tay bên ngoài lần ra sau ót, không ngừng ấn lên huyệt vị phía sau cổ…. suốt thời gian một nén nhang, Phong Khiếu Nhiên cứ như vậy mà bình ổn Cô Nhiên đang sợ hãi , thẳng đến khi Cô Nhiên chậm rãi bình tĩnh lại.
Ôm lấy thân mình không hề có chút gì cứng ngắc cùng run rẩy kia, Phong Khiếu Nhiên làm Cô Nhiên vùi lên đầu vai mình, nghiêng người nhìn người lúc này đang tràn ngập nghi hoặc.
"Nhiên nhi, ngươi nên hận ta," ngón tay chế trụ khóe môi Cô Nhiên đang muốn khẩn trương mở miệng, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhạt tiếp tục nói," mười ba năm không nghe thấy không hỏi đến; đem ngươi để ở hậu sơn; khiến ngươi một mình té rớt vách núi, tạo thành một miệng vết thương vĩnh viễn không thể lành dẫn đến từng cơn đau cả đời đều không thể tiêu trừ; làm ngươi thân là Thiếu chủ Thích Nhiên lâu lại phải ra ngoài tìm việc; ngươi vốn phải được người hầu hạ giờ lại phải đi làm gã sai vặt cho người khác, còn phải bắt ngươi chịu ủy khuất lẫn thống khổ không thể được thừa nhận; để ngươi âm thầm chịu đựng đau đớn thậm chí thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạng…. ngươi liên tục chịu cảnh thiêu đốt đau đớn mà ta cũng không hề muốn đi tìm…
"chạm lên cánh môi mát lạnh, tay gạt đi nước mắt đang chảy xuống, Phong Khiếu Nhiên nhìn lên đôi mắt không hề có chút oán hận kia," Nhiên nhi… hận ta đi…đem oán hận vốn bản thân ngươi không nên thừa nhận ở trên người ngươi chuyển qua cho Phong Khiếu Nhiên ta , để con của mình luân lạc làm nô phó bên người , ta như vậy ngươi nên oán, nên hận.
"Tinh tế đánh giá lại tình cảm của Cô Nhiên suốt mấy ngày qua cùng với những lần ở chung với mình , còn đem" Ngưng hồn đan
"làm lễ vật sinh nhật, bất chấp cơn đau tra tấn y, cho dù người lạnh lùng vô tình như hắn cũng hiểu được bản thân mình đã có bao nhiêu thái quá, người này đáng giá hơn hết thảy mọi thứ trên đời này." Không..!!
"Cô Nhiên giãy dụa ngồi xuống, khóc không ra tiếng nhìn phụ thân," không, ta không hận…lâu.. phụ..
"Cô Nhiên không biết nên như thế nào xưng hô liền ngắt quãng," ta không hận, vì sao phải hận… hận sẽ làm con người trở nên rất thống khổ thống khổ, ta không cần khổ, ta có lão cha thương yêu, phụ… đối với ta rất tốt… Lục tham đường bọn họ đối với ta cũng tốt lắm… còn có Âu Dương đại ca, còn có thiệt nhiều những người khác… ta.. ta không cần hận… ngô..
"Đôi mắt Phong Khiếu Nhiên hiện lên thần sắc tự trách , lau đi nước mắt vươn trên khóe mắt , ám ách (nghẹn lời) mở miệng:" Lời ta nói ngày đó…ngươi đã nghe được, đêm đó cho dù biết được thân phận ngươi thì ta vốn từng cho rằng nếu biết được cũng không có gì, nhưng….
Diệp nhi… ta quả thật sai lầm rồi, nếu không phải Âu Dương đem ngươi đưa đến trước mặt ta, có lẽ cả đời này ta đều phải bỏ qua ngươi, bỏ qua…người mà Phong Khiếu Nhiên ta đời này muốn có nhất… suýt tạo thành thương tổn ta không thể bù đắp, nhưng… ngươi tuy không hận ta, nhưng ta lại không thể tha thứ cho lỗi lầm của bản thân…
"Nói xong Phong Khiếu Nhiên đột nhiên từ dưới gối rút ra một thanh chủy thủ mạnh mẽ đâm lên vai trái của mình, máu tươi trong khoảnh khắc bắn ra." Phụ thân!!!
"Cô Nhiên bị hành động của phụ thân dọa cho ngây người, thét lên một tiếng, luống cuống tay chân đem tay của phụ thân rút ra, nhìn thanh chủy thủ cắm sâu ở đầu vai y, máu tươi không ngừng chảy ra, Cô Nhiên khóc lớn lên ," A!… phụ thân… ô… ngươi đừng dọa ta… ta không hận… phụ thân không có sai..
"bắt lấy quần áo ở một bên, Cô Nhiên một tay mạnh mẽ đem chủy thủ rút ra, tiếp theo ấn lên chỗ bị đâm," Phụ… phụ thân… ô ô… phụ thân… không cần..
"Đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài mạnh mẽ đá văng, một người nhanh chóng xuất hiện trong phòng ngủ của Phong Khiếu Nhiên." Làm sao vậy?! Tiểu Nhiên?!
"Âu Dương Húc chạy ào vào bối rối kêu, đến khi nhìn thấy đầu vai Phong Khiếu Nhiên thấm đầy máu thì ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì a? Hắn còn nghĩ rằng tiểu Nhiên bị khi dễ…" Âu Dương đại ca….!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!