Chương 10: Cô Nhiên

Nhìn giữa gương vẻ mặt không có chút huyết sắc, Cô Nhiên vội vàng từ tay nải lấy ra một cái hộp, quay mặt lại chiếc gương và bôi lên mặt, sắc mặt như vậy sao có thể đi hầu hạ … Lâu chủ … Hơn nữa sẽ làm Long tham đường bọn họ lo lắng.

Cẩn thận giúp lâu chủ chỉnh lại vạt áo, đột nhiên tay lại bị cầm, Cô Nhiên kinh ngạc mà nhìn về phía đôi con ngươi thâm trầm kia, Lâu Chủ... Chuyện này là sao?

Phong Khiếu Nhiên nhìn chằm chằm mặt Cô Nhiên một hồi, sau đó chậm rãi buông ra đôi tay có chút lạnh lẽo, – Tiếp tục – Sau đó cũng không nói gì nữa. Cô Nhiên dừng một lúc, mới vội vã giúp Lâu Chủ chỉnh sửa ổn thỏa.

Trên đường đi đến thiên thính, thì gặp ba người phía trước, –

"Long tham đường, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia." – Cô Nhiên dừng lại đối ba người thỉnh an.

Cha, Cô Nhiên. – Phong Hải cùng Phong Nham dừng lại hành lễ với cha.

Lâu Chủ – Đối Phong Khiếu Nhiên gật đầu, Long Thiên Hành nhìn về phía Cô Nhiên, hơi thở phào nhẹ nhõm, –

"Tiểu Nhiên, sắc mặt ngươi ngày hôm nay có vẻ khá."

A! Ân … – Cô Nhiên đầu tiên là cả kinh, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Xem ra …. Mình làm được rồi.

Đi thôi. – Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng mở miệng, sau đó hướng thiên thính đi đến, những người khác cũng đi tới.

Nửa nằm ở trên giường, Cô Nhiên một chút cũng không thấy buồn ngủ, một ngày nữa lại trôi qua, mấy ngày nữa chính là ... Sinh thần của Lâu Chủ ... nhưng bản thân chỉ là một tiểu tư, không có ... tư cách chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Lâu chủ, hơn nữa ... Hắn có thể tặng cái gì đây?

Nhưng mà ... hắn thật muốn tặng ... phụ thân ... một món đồ a, coi như là … coi như là …. Đây là hắn ….. Làm Nhi tử một phần hiếu tâm, hắn ... muốn ... hiếu thuận một lần với phụ thân, dù cho chỉ có ... lúc này đây ...

Giúp phụ thân mài mực xong, Cô Nhiên ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh vừa đọc sách vừa nghĩ nên chuẩn bị cái gì thật tốt để tặng phụ thân, nghe thấy bên cửa có động tĩnh, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn.

Lục tham đường! – Thấy người đến, Cô Nhiên vội đứng lên, tâm trạng thật vui vẻ, lần này Lục tham đường đã đi nhiều ngày.

"Lâu Chủ, ta đã trở về." – Lục Văn Triết đối người đang ngồi bên cạnh bàn chắp tay nói, sau đó hài lòng mà nhìn về phía Cô Nhiên, –

"Tiểu Nhiên, xem lần này Lục đại ca đem về cho ngươi một lễ vật nè." – Nói xong một tay vẫn dấu ở phía sau giơ ra.

Đây là... – Nhìn thứ trên tay Lục tham đường, trong mắt Cô Nhiên tràn ngập kinh ngạc, hảo... Khả ái ... Đây là con gì a...

" Tiểu Nhiên, đây là chú chó mà Lục đại ca nói muốn tặng cho ngươi, nó là hùng sư khuyển(*), có người nói nó giống sư tử hơn nữa so với hùng(gấu) còn lợi hại hơn, bất quá một ngày nó nhận một người là chủ thì cả đời sẽ thuần phục, hơn nữa nó đối với chủ nhân rất ôn hòa, tới đây, ngươi ôm nó một cái, chỉ là mẫu cẩu(*), không hung.

"– Nói xong đem chú chó đặt vào trong lòng Cô Nhiên. Cảm nhận được những sợi lông mao ngắn ngắn ấm áp, trong đáy lòng Cô Nhiên tràn đầy vui sướng cùng kinh ngạc, đây là cẩu sao? Một chút cũng không đáng sợ, thật đáng yêu, hảo... Ấm áp." Gâuuu...

"– Bị Cô Nhiên hai tay ôm vào trong ngực hùng sư khẽ kêu một tiếng, giật giật, sau đó chi trước chạm vào ngực Cô Nhiên, con mắt nâu nhìn chằm chằm người ôm mình." Lục tham đường!

"– Nhìn chú chó nhỏ gọi mình, Cô Nhiên ngẩng đầu đôi mắt trong suốt sáng lên :" Cảm tạ ngài, ta... Ta rất thích..." – Một tay ôm nó, một tay tỉ mỉ vuốt bộ lông dài óng ánh của nó, mềm mại, ấm áp ... Sờ sờ đỉnh đầu, đổi lấy nó lại khẽ kêu một tiếng, non nớt, thoải mái –tiếng sủa nhỏ, làm cho trên mặt Cô Nhiên lần đầu tiên sau khi tới Thích Nhiên Lâu từ đáy lòng nổi lên dáng tươi cười mừng rỡ sung sướng, hắn thực sự rất thích...

"Ha hả, ngươi thích là tốt rồi." – Sờ sờ đầu Cô Nhiên, Lục Văn Triết yên lòng, lúc trở về Long Thiên Hành nói cho hắn biết gần đây thái độ Lâu chủ đối với Cô Nhiên không tốt, tuy là cảm thấy thân thể của Cô Nhiên có chút gì đó, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hiện tại Cô Nhiên lại vui vẻ như vậy, ánh mắt của Lục Văn Triết phi thường thoả mãn, –

"Lục đại ca chọn rất lâu mới chọn được con này, nghĩ rằng ngươi sẽ thích."

"Cảm tạ, cảm tạ ngài, Lục tham đường." – Con mắt Cô Nhiên có chút mơ hồ, vội cúi đầu nhìn chú chó nhỏ trong lòng mình, ngoại trừ cha, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho mình, hắn thật hạnh phúc, cũng thật may mắn... Có thể gặp được phụ thân, có thể gặp được nhiều người tốt như vậy ...

"Ngươi mang nó đi xuống trước đi." – Nhìn hai người trước mặt, Phong Khiếu Nhiên nhãn thần hiện lên không hài lòng, trong nháy mắt lại bình phục.

A …Vâng! Lâu Chủ. – Nghe được lời nói phía sau truyền đến, Cô Nhiên vội xoay người lại, cung kính trở lại, sau đó đối Lục tham đường cúi người, ôm chú chó lui ra ngoài, hắn vừa rồi chỉ lo cao hứng, cư nhiên quên Lâu Chủ còn đang ở đây, Cô Nhiên ... Ngươi lại làm Lâu Chủ tức giận...

Lục Văn Triết nhíu mi, xem ra Long Thiên Hành nói không sai, Lâu Chủ đối Tiểu Nhiên xác thực càng ngày càng không tốt.

"Khiếu Nhiên! ... Tiểu Nhiên còn là một đứa trẻ, hơn nữa... Hắn đối với ngươi có thể nói chiếu cố rất cẩn thận, ngươi đối hắn quá mức nghiêm khắc... !" – Lục Văn Triết lúc này không hề là tham đường của Thích Nhiên Lâu, mà là tri giao nhiều năm của Phong Khiếu Nhiên.

"Văn triết... Các ngươi vô cùng quan tâm đến hắn !" – Ngữ khí của Phong Khiếu Nhiên băng lãnh không hài lòng, không chút khách khí mà nhìn Lục Văn Triết :

" Hắn là tiểu tư của ta, nên thế nào đối với hắn, ta trong lòng hiểu rõ, không cần các ngươi đa sự ! Sớm bỏ ý niệm trong đầu muốn đưa hắn đến chỗ của Âu Dương đi, trừ phi ta tự tay thả người, nếu không Cô Nhiên cả đời đều là tiểu tư của Phong Khiếu Nhiên ta !

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!