Chương 8: (Vô Đề)

Gió chiều lướt qua hàng liễu bên hồ, trên mặt nước lại gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.

Ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn Từ Phong Thanh, trong lòng như vừa uống thuốc đắng, vừa bị kim đâm, vừa đắng vừa nhói:

"Từ hôm qua đến hôm nay, Tiểu Huỳnh cứ nghĩ mãi."

"Tại sao trời lại phải nắng lên chứ?"

"Tại sao chàng lại đối xử tốt với Tiểu Huỳnh như vậy?"

"…Tại sao Tiểu Huỳnh không phải là thê tử của chàng? Tại sao người kết tóc trọn đời cùng Tiểu Huỳnh lại không phải là chàng?"

Vì sao càng được hắn đối xử tốt, nước mắt ta lại càng không cầm nổi?

Hồng Trần Vô Định

Từ Phong Thanh ngẩn người, khom lưng dịu dàng lau nước mắt cho ta, giúp ta vén sợi tóc rối ra sau tai:

"Bởi vì hôm nay Tiểu Huỳnh phải ra ngoài chữa bệnh, cho nên trời mới nắng lên."

"Bởi vì Tiểu Huỳnh là một cô nương tốt, đáng được mọi người đối xử tốt."

Nhắc đến chuyện thê tử, hắn cũng khựng lại, rồi mỉm cười ôn tồn:

"Ta cũng rất hy vọng Tiểu Huỳnh là…"

"Nhưng ta sợ… sợ rằng Tiểu Huỳnh không hiểu"kết tóc trọn đờilà gì.

"Kết tóc trọn đời, là chuyện phức tạp hơn rất nhiều so với việc may áo, kết nút hay đan thỏ cỏ."

"Nếu biết Tiểu Huỳnh không hiểu mà vẫn cố tình làm như nàng hiểu, thì đó là đang ức h.i.ế. p nàng rồi."

Ta không biết, ta không hiểu.

Nhưng tim ta rung động.

Tim ta hiểu.

Tim ta bảo ta phải giống như hôm ấy nhảy xuống từ giàn xích đu, bất chấp tất cả mà lao vào lòng hắn, làm nũng gọi hắn một tiếng phu quân.

Nghe ta khe khẽ gọi phu quân, thân người Từ Phong Thanh khẽ run lên, nhưng theo bản năng vẫn ôm lấy ta,  sợ cơn gió chiều thổi lạnh bờ vai ta.

Không xa có tiếng vó ngựa dồn dập, tựa như có người ngày đêm không nghỉ, gấp gáp chạy đến.

Ta nghe phía sau vang lên một giọng khản đặc, mang theo sự đố kỵ và giận dữ không thể che giấu:

"Chúc Tiểu Huỳnh! Nàng vừa gọi hắn là gì?!"

Ta quay đầu lại.

Người ấy ghì cương xuống ngựa, đôi mắt đỏ ngầu – là Từ Phi Mặc.

Không biết hắn đã vượt bao nhiêu dặm đường, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt đầy mỏi mệt.

Trong tay hắn đang siết chặt bộ y phục ta may cho Từ đại nhân, sắc mặt so với người c.h.ế. t còn khó coi hơn.

7

Trên y phục đó có thêu hai con đom đóm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!