Sau đó trong bữa tiệc rượu thưởng hoa, hắn giả vờ vô tình nhắc đến, Từ Phi Mặc vẻ lúng túng nói:
"Đó là vị hôn thê ngốc nghếch của ta, để Phong Thanh huynh chê cười rồi."
Chẳng có gì đáng cười cả, Từ Phong Thanh chỉ cảm thấy nàng thật đáng thương, trong lòng không khỏi xót xa thay.
Rồi lúc rời khỏi phủ họ Từ, hắn lại bắt gặp bóng áo xanh đậu ấy, đang ngốc nghếch theo chân một bà lão đi về phía hoa lâu.
Dù chẳng quen nhìn nữ phục, không hiểu kiểu cách, nhưng chẳng biết vì sao, hắn vừa liếc đã nhận ra nàng ngay giữa đám đông.
Sau khi nói lại cho Từ Phi Mặc biết, vì sợ hắn khó xử, bèn lấy cớ cáo lui vội vàng.
Gọi là gặp một lần e là còn gượng ép, nói đúng ra, hắn chỉ từng thấy bóng lưng nàng hai lần mà thôi.
Nghĩ đến nàng, lòng Từ Phong Thanh chùng xuống.
Hắn muốn vì cô nương đáng thương ấy mà cầu xin đôi lời:
"Nếu đã ngưỡng mộ, chi bằng sớm thành thân, rước nàng về nhà."
Trên xe ngựa lúc gần khởi hành, Từ Phi Mặc vén rèm, giọng khàn đục:
"Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng thế sự khó lường."Phong Thanh huynh, ta thật sự hối hận, hối hận vì hai năm trước không nghe lời huynh, sớm cưới nàng về.
"Khi xe vừa chuyển bánh, hắn mơ hồ nghe từ trong viện nhà họ Từ vọng ra một tiếng"phu quân" ngọt ngào.
Hồng Trần Vô Định
Tiếng gọi ấy khiến lòng Từ Phi Mặc rung động.
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra: một nữ tử được phu quân yêu chiều hết mực, đang chân trần váy mỏng giữa tiết xuân, tung người nhảy xuống từ giàn xích đu, vui vẻ nhào vào lòng Phong Thanh huynh làm nũng, hỏi thỏ cỏ mình đan có đẹp không.
Phong Thanh huynh mỉm cười lau mồ hôi trán cho nàng, khó xử nói:
"Cả hai con đều không đẹp bằng phu nhân."
Nàng quay đầu lại, khuôn mặt ấy lại chính là Tiểu Huỳnh.
Từng cơn sấm rền vang lên, Từ Phi Mặc giật mình tỉnh giấc.
Phu xe nói sắp tới trạm dịch, trời trông như sắp đổ mưa.
Hắn bật cười khổ lắc đầu:
Hẳn là mệt đến phát điên rồi, mới có thể mơ thấy giấc mộng như thế.
Thê tử của Phong Thanh huynh sao có thể là Tiểu Huỳnh được chứ.
"Chủ nhân trở về rồi!"
Hồng Tuyết chạy tới báo: đê điều đã ổn thỏa, đại nhân được nghỉ dài ngày, có thể dành trọn mùa xuân để bầu bạn cùng ta.
Ta mừng rỡ vô cùng, vừa thấy hắn trở về, liền nhảy phắt từ giàn xích đu xuống, hân hoan lao vào lòng hắn.
Từ Phi Mặc đón lấy ta thật chắc, dịu dàng xoa đầu ta.
Ta vừa định lấy con thỏ cỏ ra hỏi hắn có đẹp không, thì bỗng khựng lại:
"Phu… phu quân, ngài là ai vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!