Còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời ra sao, rèm cửa đã bị vén lên.
Người bước vào gió bụi đầy mình, chính là cố hữu – Từ Phi Mặc.
"Đến thật đúng lúc, ta còn chưa nghĩ ra nên hồi âm thế nào." Từ Phong Thanh mỉm cười nói,
"Quả là tân quan mới nhậm chức, nhìn huynh bận bịu đến tiều tụy cả người."
Từ Phi Mặc chẳng biết giải thích sao cho phải, tiều tụy này là bởi vì mấy ngày nay hắn gần như phát điên tìm Tiểu Huỳnh.
"Tiểu Tán Mặc, ngươi nhìn xem, đúng là chưa lấy vợ, đến cả tay áo rách mà cũng không hay."
Hiểu rõ tình nghĩa giữa hai người, Tán Mặc rất biết ý, mang y phục thay giặt của Từ Phong Thanh ra.
"Bộ này là do phu nhân ta làm, huynh giữ gìn mà mặc, nhớ giặt sạch rồi sai người gửi lại cho ta."
Từ Phi Mặc nhận lấy, vừa định cười hắn keo kiệt, thì ánh mắt chợt nhìn thấy lá thư trên tay Từ Phong Thanh.
"Đừng đọc nữa, toàn là lời ngu ngốc thôi."
Hắn phẩy tay, rồi từ trong áo lấy ra một hộp gỗ lim đặt lên bàn, cười khổ:
"Lễ mọn chẳng có gì quý giá, chỉ là một miếng ngọc với một chiếc khóa vàng, mừng huynh và tẩu tẩu tân hôn vui vẻ. Ta dùng bổng lộc của mình mua, huynh đừng vì huynh đệ mà mặt nặng mày nhẹ với ta."
"Thật xấu hổ, ta cũng không biết nên hồi âm thế nào."
Nhớ lại đêm động phòng hôm ấy, người vợ ôm y phục hắn may mà ngủ thiếp đi, Từ Phong Thanh không nhịn được mà mỉm cười,
"Giống huynh, cũng là hôn ước từ nhỏ, ta từng có do dự. Nhưng cưới về rồi, nói ra sợ huynh cười, ta thật sự… thật sự là hối hận."
Hối hận điều gì cơ?
"Hối hận vì đầu óc cứng nhắc, cứ khăng khăng đợi đến đúng ngày cưới. Hối hận vì không cưới nàng về sớm hơn."
Tiểu tử ngươi!
Từ Phi Mặc ghen ra mặt, vung tay đ.ấ. m nhẹ vào vai hắn,
"Đúng là huynh gặp may! Dọc đường ta nghe không ít người khen, nói huynh bỏ phu nhân lại ngay trong đêm tân hôn mà nàng chẳng giận dỗi, còn thức cả đêm khâu áo mang cho huynh. Huynh không biết ta nghe mà ghen tỵ thế nào đâu!"
"Vừa hay ta cũng rảnh được mấy ngày, cũng nên ghé qua nhà uống chén rượu nóng, chào hỏi tẩu tẩu một tiếng rồi hẵng đi."
Từ Phi Mặc không cách nào từ chối được.
Gió xuân phơ phất bên đê, cảnh vật êm đềm, cơn gió lành lành lướt qua mặt khiến tinh thần sảng khoái.
Hai người đi ngang một tửu quán, mua một vò rượu đông, chẳng khác gì những ngày còn niên thiếu cùng nhau dạo chơi, uống rượu.
Còn chưa vào đến chính sảnh, đã nghe tiếng nữ tử cười đùa vọng ra từ hậu viện, trong trẻo như tiếng oanh vàng, khiến người nghe cũng muốn bật cười.
Từ Phong Thanh bật cười:
"Tân nương ta nghịch lắm, tính tình như trẻ nhỏ, khiến huynh chê cười rồi."
Miệng thì nói chê cười, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập yêu chiều.
Đi qua hành lang khúc khuỷu, từ xa đã thấy bóng lưng yểu điệu trong bộ váy vàng nhạt dưới giàn xích đu, như một chùm hoa nghênh xuân non mơn mởn, khiến mắt ai nấy đều sáng bừng.
Tiếng cười và bóng hình ấy làm Từ Phi Mặc nhớ đến Tiểu Huỳnh —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!