Nghe ta nói thế, tổ mẫu giận đến nỗi nặng tay đặt mạnh chén trà xuống bàn, chỉ vào ta:
Ngươi, ngươi!
"Con, con làm cho người một bộ luôn nha!" Ta nhanh nhẹn trải vải ra,
"Nhưng y phục của người phải đợi một chút, con làm xong bộ của Từ đại nhân rồi sẽ làm liền cho người."
…
Tổ mẫu ngẩn người, mặt hình như hơi xấu hổ:
"Bộ y phục này là làm cho tiểu tử kia? Không phải của ngươi?"
Ta gật đầu.
…
Khụ. Tổ mẫu làm bộ làm tịch uống một ngụm nước, ánh mắt lại dời về phía vườn sau, hừ nhẹ:
"Là ngươi bảo hắn làm cái vườn sau đó hả? Ngươi biết mở vườn tốn kém thế nào không? Hao người tốn của, đến lúc ngự sử dâng sớ thì tiểu tử kia cũng tiêu đời!"
"Là con muốn dựng xích đu ở đó!"
…
"Chỉ là một cái xích đu?"
Phải rồi! Ta gật đầu lia lịa, lại cố lấy lòng hỏi:
"Nãi nãi, người có thích đu xích đu không? Tiểu Huỳnh có thể đẩy cho người, con đẩy nhanh lắm đó!"
…
Tổ mẫu hình như không thích đu xích đu, vì bà chẳng đáp lại.
Không thích đu xích đu sao…
Vậy còn bắt bướm, đá cầu, trèo cây hái thanh mai thì sao?
Nếu… nếu những việc đó cũng không được, thì để nãi nãi đẩy xích đu cho Tiểu Huỳnh cũng được, Tiểu Huỳnh sẽ bắt bướm cho nãi nãi, hái trái cho nãi nãi.
Hồng Tuyết cúi đầu thật thấp, nhưng ta thấy rõ ràng nàng đang cố nhịn cười.
Có điều tổ mẫu hình như không thích bắt bướm, càng không thích trèo cây.
Bởi vì bà hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng rồi tức tối bỏ đi:
"Vào cửa rồi mà cũng giống người ngoài, mở miệng là"đại nhânnàyđại nhânnọ!Chẳng có chút đức hạnh nữ nhi nào! Phải gọi là phu quân!
"Tổ mẫu vừa ra khỏi cửa, ta bất an nhìn sang Hồng Tuyết:"Nãi nãi giận ta rồi phải không?
"Hồng Tuyết chỉ mỉm cười lắc đầu:"Phu nhân tay khéo lại hiền, đến cả lão phu nhân cũng không tìm ra lỗi gì để bắt bẻ.
"Lúc ấy ta mới yên lòng, tiếp tục làm việc trên tay. Sau khi đóng cửa lại, nha hoàn Lục Yên ở ngoài cửa rón rén hỏi Hồng Tuyết:"Không phải nói phu nhân là tài nữ tiếng tăm gần xa sao?
Hồng Trần Vô Định
"Sao ta lại thấy phu nhân hình như đầu óc không được minh mẫn lắm, nói thế nào cũng thấy kỳ kỳ."Hồi môn không phải không có, nhưng nhìn phu nhân chẳng mấy khi đeo trang sức, y phục cũng chẳng thấy vải vóc quý giá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!