Chương 3: (Vô Đề)

Tiểu Huỳnh mắt đỏ hoe, hấp tấp biện bạch:

"Không phải, không phải vì tham ăn."Là bà ấy nói, bà ấy có thuốc giúp thông minh, nên ta mới đi theo.

"Nàng cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, nhưng có lau thế nào cũng không hết:"Tiểu Huỳnh… Tiểu Huỳnh chỉ muốn trở nên thông minh thôi mà."

Những ngày Tiểu Huỳnh mất tích, Từ Phi Mặc thường xuyên mộng thấy nàng.

Mộng thấy nàng đưa hắn một chuỗi kết đồng tâm, nói là nguyện gắn bó cả đời.

Mộng thấy bóng lưng nàng buồn bã ngồi bên phiến đá sau vườn, và khuôn mặt đẫm nước mắt.

Cũng mộng thấy chính mình năm mười hai tuổi, ngã từ cây thanh mai xuống, đầu đập đến chảy máu.

Tiểu Phi Mặc hỏi hắn:

"Vậy về sau thì sao? Về sau Từ Phi Mặc có cưới Chúc Tiểu Huỳnh về nhà không?"Con của các người tên là gì, giống huynh hơn hay giống nàng ấy hơn?

"Từ Phi Mặc giật mình tỉnh giấc, vừa hay trăng đã lên đỉnh đầu. Ngoài cửa sổ sao thưa trăng khuyết, tĩnh lặng vô cùng, chỉ còn tiếng gió lướt qua cành thanh mai."Chủ nhân! Chủ nhân!

"Gia nhân vội vã chạy đến báo tin, Từ Phi Mặc vui mừng không giấu được, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng:"Bảo nàng ấy đừng sợ, ta sẽ không mắng nàng ấy đâu.

"Gọi đầu bếp mau làm chút đồ ăn mang qua."

"Dạo này gió xuân còn lạnh, bảo nha hoàn nhóm lò sưởi, đừng để nàng ấy bị lạnh."

Suy nghĩ giây lát, khóe môi Từ Phi Mặc hơi cong lên:

"Lại nói thêm với nàng, ngày mai ta dẫn nàng đi chọn y phục, định luôn ngày thành thân."

Lời vừa dứt, ngoài cửa sổ chợt nổi lên một trận gió, thổi ùa qua làm hắn bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng, tựa như mây mù tan đi, trăng sáng hiện ra.

Phải rồi, lẽ ra sớm nên cưới nàng rồi.

Phải rồi, Từ Phi Mặc vốn dĩ là muốn cưới Chúc Tiểu Huỳnh làm vợ.

"…Không, không phải chuyện của Tiểu Huỳnh cô nương."

Gia nhân mặt mũi khó xử:

"Chẳng phải ngài đã đặt lễ vật mừng cưới cho Từ đại nhân ở Khúc Châu sao?"

"Lý chưởng quầy vừa làm xong, sai người đưa tới gấp, bảo ngài xem trước kiểu dáng."

Chiếc hộp gỗ lim chạm khắc tinh xảo được mở ra.

Là một đôi ngọc bội đồng tâm, chất ngọc ấm áp, cầu chúc vợ chồng đồng tâm hiệp lực, ân ái đến trăm năm.

Kèm theo một chiếc khóa vàng nhỏ

"trường mệnh bách tuế", mong họ sớm sinh quý tử, phúc lộc đong đầy.

4

Chỉ cần đê chưa sửa xong, Từ Phi Mặc sẽ chưa thể trở về.

"Hôm qua y phục phu nhân vá, chủ nhân cứ lật qua lật lại xem hoài, đến nỗi không nỡ mặc đó."

Nha hoàn Hồng Tuyết vừa búi tóc cho ta vừa cười đùa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!