1
Sợ phu thuyền đuổi ta xuống, ta ngồi thu mình nơi góc thuyền, nắm chặt cái bọc nhỏ có thêu hoa của mình.
Mãi đến khi thuyền rời bến, ánh chiều đỏ như lòng đỏ trứng vịt chiếu xuống mặt nước, sóng vỗ nhẹ loang loáng như vảy vàng vụn, đẹp đến nỗi ta buông cả chiếc kết đang thắt dở trên tay.
Trên thuyền có mấy phu khuân vác, bày ra một đĩa đậu nành năm vị cùng rượu, tay áo xắn cao, ngồi cạnh bếp than mà chuyện trò rôm rả:
"Quan phụ mẫu của Khúc Châu ta, Từ đại nhân, đến nay vẫn chưa lấy vợ, thiệt là khiến người ta sốt ruột mà!"
"Không phải đâu, Từ đại nhân có vị hôn thê từ thuở nhỏ đó. Nghe đâu tin mừng sắp tới rồi."
Ta len lén mím môi cười, trong lòng vui đến rạo rực.
Bọn họ nói đúng rồi, mối hôn sự giữa ta và Từ Phi Mặc là định từ năm ta lên chín.
Khi ấy hắn rất thích ta, miệng không ngớt gọi ta là Tiểu Huỳnh muội muội.
Các bậc trưởng bối nhà họ Từ cũng khen, Tiểu Huỳnh thắt kết khéo tay, kim chỉ tài hoa, lại xinh xắn lanh lợi, phải mau chóng định làm vợ của Phi Mặc, kẻo bị người khác cướp mất.
Hắn để tâm đến ta mọi điều, con diều đẹp nhất cũng để dành cho ta thả, trái thanh mai đầu tiên trong vườn chín cũng hái đưa ta ăn.
Cho nên đến cả chén canh ngọt có độc kia, cũng là ta uống thay hắn trước.
Thật ra ta đã không còn nhớ rõ vị của chén canh ấy thế nào.
Chỉ nhớ lúc tỉnh lại, đại phu thở dài lắc đầu, nói e rằng sẽ ngốc nghếch cả đời.
Năm ấy ta mới chín tuổi, đâu hiểu ngốc nghếch cả đời là gì.
Nhìn trái thanh mai nhỏ xíu giữa tán lá, ta nắm chặt chiếc kết chưa thắt xong trong tay, cúi đầu nghĩ thật lâu: cả đời? Có phải là
"cả đời nguyện gắn bó" như lời Từ Phi Mặc nói hôm trước không?
Trưởng bối nhà họ Từ ôm áy náy trong lòng, đền cho nhà họ Chúc không ít ngân phiếu, lại định sẵn hôn ước giữa ta và Từ Phi Mặc, xem như một sự bù đắp.
Nói đợi ta tròn mười sáu, sẽ để Từ Phi Mặc cưới ta về làm vợ, cũng không cho hắn nạp thiếp, kẻo tương lai có kẻ bắt nạt ta.
Từ Phi Mặc nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, ánh mắt tràn đầy thương xót:
"Đợi Tiểu Huỳnh lớn đến mười sáu tuổi, ta sẽ cưới nàng."
Thế là ta cứ đợi, cứ đợi, mãi đến khi ngoài cửa trái thanh mai chín được bảy lần.
Hai năm trước, ta hớn hở chạy đến nói với Từ Phi Mặc rằng, Tiểu Huỳnh đã mười sáu rồi, có thể cưới về nhà rồi đó.
Hôm ấy Từ Phi Mặc đang đợi bằng hữu tới uống rượu thưởng hoa, hắn nhìn ta một cái đầy ghét bỏ:
"Là đợi mười sáu năm, ngươi nhớ nhầm rồi, đồ ngốc."
Khi vị khách quý bước vào cửa, Từ Phi Mặc thậm chí còn chẳng buồn liếc ta thêm một cái, trong lời nói còn mang theo tiếc nuối:
"Từ huynh, ta thật hâm mộ huynh, vị hôn thê của huynh đoan trang hiền thục, lại môn đăng hộ đối."
Ta ngồi trên phiến đá lớn trong sân, cố gắng nghĩ thật lâu.
Ta rất muốn nói rằng, Từ Phi Mặc, không phải Tiểu Huỳnh nhớ nhầm, là ngươi nhớ nhầm rồi.
Nhưng không sao cả, Tiểu Huỳnh không giống ngươi, ngươi có nhiều bằng hữu để gặp, có rất nhiều chuyện phải làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!