Chương 3: Đêm thứ ba

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Nhìn Phong Kính đang nhíu mày ở đối diện, Michelle không nhịn được nhắc lại chuyện cũ:

"Tôi thấy vẫn nên báo chuyện này với giám đốc Tần đi."

Không cần.

Phong Kính lập tức phản đối anh ta, anh không muốn chuyện này trở nên phiền phức,

"Chỉ là gần đây cảm xúc của tôi không quá ổn định, cậu nói cho Tần Phàm, không những không có tác dụng gì ngược lại càng khiến tôi có áp lực hơn, không phải là phản tác dụng sao?"

Nhưng mà... Michelle vừa do dự nói ra hai từ này, chuông điện thoại di động liền vang lên.

Người gọi đến là giám đốc Tần.

Phong Kính nhanh mắt muốn cướp lấy di động, Michelle đi trước anh một bước, nhanh chóng nghe máy:

"Chào buổi sáng giám đốc Tần, xin hỏi anh có chỉ thị gì ạ?"

Phong Kính híp mắt nhìn anh ta, ý tứ cảnh cáo trong đó không cần nói cũng biết.

Michelle nuốt nước bọt, nghe Tần Phàm ở đầu bên kia điện thoại nói:

"Không có chuyện gì cả, Phong Kính đã dậy chưa?"

"Đã dậy rồi, mỗi ngày anh ấy đều thức dậy rất đúng giờ, thật ra lần quay phim này không cần dậy sớm như thế nhưng buổi sáng anh ấy cũng sẽ rèn luyện một chút."

Ừ, không tồi.

Tần Phàm rất hài lòng với biểu hiện của Phong Kính,

"Việc quay phim thì thế nào?"

"Rất thuận lợi, đạo diễn vô cùng khen ngợi diễn xuất của Phong Kính."

"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, người diễn vai nữ chính Chu Xu Nghiên, cậu chú ý một chút, đừng để cô ta và Phong Kính quá gần gũi. Phong Kính vừa mới nhận được giải ảnh đế, tôi không hy vọng có bất kỳ tin tức không tốt nào bị truyền ra."

"Giám đốc Tần, anh yên tâm đi, Phong tổng luôn giữ mình trong sạch, buổi tối hôm trước Chu Xu Nghiên đến gõ cửa phòng anh ấy, anh ấy cũng không mở cửa cho cô ta!"

Tần Phàm cười:

"Được rồi, cứ như vậy đi, cậu chăm sóc cậu ấy cho tốt."

"Tôi biết rồi giám đốc Tần." Michelle nói xong, ấp úng giống như còn muốn nói thêm cái gì, Phong Kính nhìn ra manh mối, với tay cướp lấy điện thoại của anh ta, đặt lên tai mình:

"Giám đốc Tần à, mới sáng sớm đã kiểm tra công việc rồi hả?"

Tần Phàm thấy người nghe đổi thành Phong Kính, liền nói thêm với anh hai câu:

"Đúng vậy đấy, bây giờ ảnh đế Phong đang là gà đẻ trứng vàng của chúng tôi, đương nhiên cũng phải quan tâm từng giờ từng phút chứ."

"Ha ha, anh còn không biết xấu hổ mà nói thế."

"Không còn cách nào khác, chúng tôi muốn làm nghề này thì da mặt phải dày."

Phong Kính: ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!