Lúc Hạ Hi Ngả còn chưa phản ứng lại, đã bị đại sắc lang Giang ôm ngang người, ném lên trên giường. Nệm giường mềm mại, vô cùng co dãn, cậu bị nảy lên nảy xuống hai lần, ngay cả đầu óc cũng cảm thấy có chút mơ màng.
Vừa rồi chẳng phải bọn họ còn đang bàn luận chuyện lần đầu động lòng khi còn bé tươi đẹp trong sáng à? Sao đột nhiên lại chuyển sang cái đề tài đen tối này thế?
Giang Lưu Thâm nâng gáy cậu lên muốn hôn môi, Hạ Hi Ngả lập tức chặn lại không cho anh đến gần mình.
"Chờ đã! Em còn chưa hỏi xong mà."
Giang Lưu Thâm cũng không cứng rắn nhào đến nữa, hỏi:
"Em còn muốn biết chuyện gì nữa?"
"Anh... biết mọi chuyện từ bao giờ?"
"Vào ngày khởi động máy, đạo diễn Hà có nhắc đến nơi anh quay bộ phim đầu tiên, lúc ấy anh mới nhớ ra."
"Anh biết sớm thế, tại sao lại không nói cho em biết?"
"Không phải đã nói rồi sao, anh còn đang tìm một cơ hội để em ăn thứ giấm một lần cho biết." Ngữ khí của Giang Lưu Thâm có chút gấp gáp, hơi thở cũng đã nặng nề hơn:
"Cũng tiện xem, em còn nhớ đến anh hay không. Kết quả em còn chẳng thèm nhớ anh, từ đầu đến cuối chỉ nhớ mỗi trà sữa thôi."
"Em nào có… Em có nhớ anh mà." Hạ Hi Ngả rầm rì:
"Thế nhưng cho đến tận bây giờ em vẫn chưa thể nào tin được, tại sao anh trai lớn của em lại biến thành anh nữa..."
Giang Lưu Thâm nghe ra được trong lời nói của cậu có chút gì đó không đúng lắm, lập tức hỏi:
"Tại sao anh lại có cảm giác em rất không tình nguyện là thế nào nhỉ?"
"Anh trai lớn trong ấn tượng của em, hẳn là rất phải rất dịu dàng..." Hạ Hi Ngả nhìn anh một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng đang nói
"anh chả giống chút nào cả".
Giang Lưu Thâm không vui nói:
"Anh không dịu dàng chỗ nào? Coi như Giang Lưu Thâm mười hai tuổi kia có dịu dàng hơn anh thì đã sao? Cậu ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình sao? Có thể chắn gió che mưa giúp em à? Hay là có thể hầu hạ em thoải mái đến như vậy ở trên giường?"
Mặt Hạ Hi Ngả đỏ bừng lên:
"Sao ngay cả giấm của mình mà anh cũng ăn thế..."
"Bây giờ em thuộc về Giang Lưu Thâm hiện tại, nếu em vẫn còn vương vẫn Giang Lưu Thâm quá khứ, Giang Lưu Thâm hiện tại sẽ ăn giấm đấy." Giang Lưu Thâm có lý có tình nói:
"Em nói xem cậu ta đã từng cho em thứ gì, anh sẽ cho em gấp trăm lần."
"Không có gì… chỉ là mấy viên kẹo mà thôi."
Hạ Hi Ngả nhìn anh, hai mắt chợt sáng lên:
"Giấy gói kẹo ấy rất đẹp, em vẫn còn giữ lại. Nhưng sau khi rời xa quê hương, em không mang chúng theo, có lẽ bây giờ chúng đã chẳng còn gì nữa rồi..."
Cậu cảm thấy có chút khổ sở mím môi lại.
Giang Lưu Thâm thấy dáng vẻ đáng yêu này của cậu không thể nhịn được, chậm rãi cúi người thì thầm bên tại cậu:
"Ngả Ngả, sau này anh sẽ lại mua kẹo cho em. Bây giờ có thể cho anh ăn viên kẹo là em trước được không?"
Hạ Hi Ngả: ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!