Sau khi ăn cơm xong, hai người nói tạm biệt với nhà thiết kế nọ, rồi bắt xe trở về khách sạn.
Trên đường đường về, Giang Lưu Thâm nghiêng đầu nhìn dáng vẻ đăm chiêu ra chiều nghĩ ngợi của anh bạn nhỏ bên cạnh mình, bèn nhéo mũi cậu, hỏi: Đang nghĩ gì thế?
"Em đang nghĩ, lúc anh quay bộ phim đầu tiên hẳn là chịu không ít khổ cực, đúng chứ?" Mười mấy năm trước điều kiện nông thôn khó khăn đến nhường nào cậu là người rõ nhất, có thể tưởng tượng lúc đó chắc chắn Giang Lưu Thâm rất khó thích ứng được hoàn cảnh như vậy.
"Đúng thế, cực khổ lắm. Quay phim ở nông thôn mà, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, buổi tối chỉ có thể ngủ trong lều vải, xung quanh có rất nhiều muỗi và sâu bọ nhỏ."
Giang Lưu Thâm bày ra dáng vẻ đáng thương nói:
"Có lần anh bị muỗi độc chích vào mí mắt, sưng to thành cái bọc, suýt chút nữa là mù luôn."
Hạ Hi Ngả nghe vậy đau lòng không thôi, cậu giơ tay lên vuốt ve đôi mắt anh nói: Vất vả cho anh quá.
"Ai, khỏi nói, bị muỗi cắn vẫn còn nhẹ chán, chỗ chết người nhất chính là bệnh đau dạ dày của anh. Vừa cảm lạnh là tái phát, có lần đau đến chết đi sống lại, cũng may có dân bản xứ giúp anh đôi chút."
"Ừm, dân quê khá là thuần phác thiện lương."
"Không chỉ thiện lương, còn rất xinh đẹp nữa nhé." Giang Lưu Thâm thấy tay Hạ Hi Ngả khựng lại, tiếp tục nói:
"Cái cô bé xoa xoa giúp anh kia, rất xinh đẹp, tay nghề xoa bóp rất khá, còn rất hiểu chuyện, pha trà lá ngải cho anh nữa. Cái món ấy uống thơm lắm."
Hạ Hi Ngả chậm rãi thả tay xuống, yên lặng nắm bàn tay lại thành nắm đấm hỏi:
"Hình như anh vẫn còn nhớ nhung cô bé đó lắm nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, lúc ấy anh vừa ý người ta lắm, khi đi khỏi đó còn cảm thấy hối hận vì không để lại cách thức liên lạc cho người ta nữa cơ."
"Không phải trước đó anh đã từng nói, chỉ cảm thấy cô ấy đẹp đẽ mà thôi không hề có ý gì khác sao?"
"Ơ, nói thì nói như thế, dù sao thì đó cũng là lần động lòng đầu tiên trong đời, nói thế nào cũng vẫn cảm thấy có chút đặc biệt."
Đêm nay không biết Giang Lưu Thâm không ăn gan hùm mật báo ở đâu, mà còn chán sống nói thêm một câu:
"Đã nhiều năm trôi qua như vậy, chắc chắn bây giờ cậu ta càng lớn càng xinh đẹp."
Sắc mặt Hạ Hi Ngả sa sầm xuống chẳng kém than là mấy, cậu rất muốn chất vấn Giang Lưu Thâm, muốn hỏi anh xem cậu và con nhóc kia ai đẹp hơn ai. Thế nhưng cậu lại cảm thấy mang vấn đề thế này ra hỏi quá mất mặt, không khác nào cậu đang ghen với người ta.
Tuy rằng đúng là bây giờ cậu đang ghen thật, không khác nào một vại giấm chua.
Vốn dĩ Giang Lưu Thâm thích con gái, cô nhóc kia lại là mối tình đầu của anh, qua nhiều năm như vậy rồi mà anh còn không quên. Chắc chắn sau này càng không thể quên được, đổi lại là cậu cậu cũng sẽ không quên.
"Dù sao thì anh cũng sẽ không gặp lại cô ấy nữa."
Cậu nói như tự an ủi bản thân:
"Coi như có gặp, cũng sẽ không động lòng với cô ấy thêm lần nữa đi." Ừ… Ngữ khí của Giang Lưu Thâm có chút không chắc chắn lắm: Có lẽ là thế đi.
Hạ Hi Ngả không tiếp tục nói nữa, cúi đầu trầm mặc nhéo nhéo ngón tay mình.
Giang Lưu Thâm cố ý lấp lửng nói vài chuyện với mục đích xấu, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ bản thân bắt nạt người ta quá.
Trở lại khách sạn, sau khi tắm xong, nhìn thấy người bạn nhỏ của mình ngơ ngác đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn, Giang Lưu Thâm lập tức thấy có
chút đau lòng.
Vừa định tiến lên giải thích rõ ràng, người bạn nhỏ đột nhiên xoay người lại, nhào vào trong lồng ngực của anh ôm chặt lấy eo anh thủ thỉ.
"Anh nói thế là đang trêu em đi…" Giọng nói của Hạ Hi Ngả có chút ấm ức:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!