Đường về nhà rất an ổn, không có xe bất hợp pháp đuổi theo, tài xế đưa Giang Tiểu Phù đến cửa nhà cô ấy trước, sau đó đưa hai người trở lại căn hộ ở trung tâm thành phố.
Giang Lưu Thâm nhìn thấy Hạ Hi Ngải đã ngủ say, không muốn đánh thức, đưa cậu dựa vào ghế sau, xuống xe đi tới bên kia mở cửa, anh định cúi người ôm cậu ra ngoài, nhưng nhìn thấy cậu mở mắt, chợt tỉnh giấc.
Đánh thức cậu sao?
Giang Lưu Thâm ôn hòa nói:
"Tôi cõng cậu vào, thấy cậu buồn ngủ quá nên không nhúc nhích nhiều."
"Không cần, tôi có thể tự đi." Hạ Hi Ngải tự mình xuống xe, cúi đầu nhìn: Đi thôi.
Giang Lưu Thâm nghĩ cậu ngại ngùng, không nài nỉ nữa, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu. Sau khi vào nhà, Giang Lưu Thâm còn đang băn khoăn không biết nên nói như nào, nhưng đã nghe thấy Hạ Hi Ngải nói: Tôi đi ngủ trước.
Chờ một chút.
Giang Lưu Thâm ngăn cậu, không muốn bỏ lỡ bầu không khí tươi đẹp được tạo ra hôm nay:
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hạ Hi Ngải quay người, ánh sáng đèn trên cao chiếu xuống có chút tái nhợt, cậu cắn môi, ánh mắt dời đi nơi khác.
"Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói, tôi... bây giờ rất mệt mỏi."
Giang Lưu Thâm có chút kinh ngạc, anh nghĩ đến giờ phút này Hạ Hi Ngải cũng giống như anh, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Mệt lắm sao?
Anh bước tới, cố gắng đấu tranh cho bản thân:
"Tôi nói vài câu thôi, nghe xong thì đi ngủ, được không? Hạ Hi Ngải ngước đôi mắt đen láy nhìn anh, không nói ra được cảm xúc của cậu:"Nghe xong có lẽ tôi sẽ không ngủ được...
"Giang Lưu Thâm nở nụ cười, bạn nhỏ thật quá đáng yêu, còn lo lắng rằng nghe xong sẽ không thể ngủ sau khi nghe lời tỏ tình của anh. Trong lòng anh mềm nhũn, ôn nhu nói:"Được rồi, vậy ngày mai nói sau, cậu mau đi ngủ đi.Hạ Hi Ngải khẽỪm" một tiếng, xoay người đi vào phòng của mình.
Sau khi đóng cửa lại, cậu không bật đèn, dựa lưng vào cánh cửa, trong bóng tối yên lặng nghe âm thanh bên ngoài.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Giang Lưu Thâm dần xa, đi tới cửa phòng, mở cửa, bước vào, đóng cửa lại.
Ngoài phòng hoàn toàn im lặng, im lặng không một tiếng động. Đối với bên trong phòng cũng vậy.
Hạ Hi Ngải đứng thẳng như một pho tượng cứng ngắc lạnh lẽo, không biết qua bao lâu, cậu mới áp lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, cho đến khi cậu ngồi xuống đất, ôm lấy hai chân, chôn vùi đầu, cuộn lại như một quả bóng.
Cậu đã nghe được.
Cậu không phải cố ý nghe lén, chỉ là cậu không ngủ nổi, tỉnh lại phần lớn là vừa rồi sau khi bị xe đụng, mơ mơ màng màng nghe thấy Giang Lưu Thâm đang nói gì, chưa kịp hoàn toàn tỉnh lại thì đã nghe một tiếng phát ra, chỉ nghe thấy tiếng của Giang Tiểu Phù nói sau đó.
Phương Mậu... cậu lần đầu tiên nghe đến cái tên này, không biết đối phương là ai, nhưng cậu không ngốc, từ trong miệng họ nói ra mấy chữ trầm cảm, nhảy lầu, hâm mộ, đại khái là đã đoán được câu chuyện.
Vài tháng trước, vào buổi chiều đầu tiên ở Athens, Giang Lưu Thâm cũng nói một điều tương tự:
"Tôi vừa nghĩ đến một người khác cũng giống cậu." Tự tử.
Trong buổi đêm ngày hôm đó khi Giang Lưu Thâm cất tiếng, âm điệu hiếm khi nặng trĩu. Cậu luôn nghi ngờ về điều này, nhưng sau đó Giang Lưu Thâm không bao giờ bộc lộ cảm xúc đó nữa, vì vậy cậu dần dần đã quên chuyện này.
Cho đến khi cậu nghe được cuộc trò chuyện tối nay.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Hạ Hi Ngải ép chặt lồng ngực, cố gắng hết sức đè ép trái tim đang nhói đau dừng lại, nhưng vô ích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!