Chương 44: (Vô Đề)

Tối thứ bảy, tập tám – tập cuối của chương trình Đường đến phía Tây được phát sóng, lượng người xem đột phá lên top 10 chương trình có lượng người xem nhiều nhất.

Những đài truyền hình chế giễu chương trình này sẽ bị lỗ vốn bởi ảnh hưởng từ sự kiện trước kia của Hạ Hi Ngại đều choáng váng, mà Đài truyền hình Tây Qua không để ý đến thì lại kiếm được rất nhiều tiền, cũng nhận được hết công lao và tiếng tăm.

Chủ nhật, sáu vị khách mời đến ghi hình cho chương trình tạp kĩ Kim bài ưu tú do Giang Tiểu Phù và một số người khác dẫn chương trình.

Giang Lưu Thâm và Hạ Hi Ngải đi một chiếc xe tới, xe vừa đến trước cửa đài truyền hình đã bị fan hâm mộ bao vây kín chật như nêm, bảng hiệu đâu đâu cũng thấy, tiếng gào thét vang tận trời.

Sáu vị khách mời đều có lượng fan không hề nhỏ, nhất là hai người bọn họ, ngoại trừ lượng fan only khổng lồ ban đầu còn có thêm một lượng fan

couple gấp đôi nữa, chỉ lượng fan của hai người cộng lại thôi đã có thể xốc cả nóc nhà đài truyền hình.

May mắn là nhân viên ở đó đã dành một lối đi riêng trước, giúp xe thuận lợi đến cửa. Giang Lưu Thâm xuống xe trước, mỉm cười và vẫy tay với fan hâm mộ, cho dù bị kính râm che nửa khuôn mặt nhưng cũng không thể ngăn cản fan hâm mộ hét lên:

"Anh Thâm đẹp trai quá!"

Hạ Hi Ngải cũng bước xuống xe, đã lâu cậu không xuất hiện, cộng thêm phải trải qua một khoảng thời gian đầy sóng gió như vậy, fan hâm mộ được nhìn thấy cậu một lần nữa, nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc.

Nỗi bất bình, đau xót, uất ức của mấy ngày qua dường như ngay lập tức bộc phát, tất cả mọi người đều đồng thanh khóc lóc thảm thiết.

Hạ Hi Ngải cũng biết cuộc sống của mấy cô cũng không thoải mái gì, ngày nào cũng cố gắng bật lại những kẻ bôi đen cậu suốt đêm. Các cô đều còn là những cô gái nhỏ đôi mươi, vẫn còn trong cái tuổi vô lo vô nghĩ nhưng lại vì chuyện của cậu mà buồn lo, cậu cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì thế cậu đặt tay trước miệng, hô to với các cô:

"Đừng khóc! Tôi không sao đâu!"

Cậu không nói thì không sao, nhưng khi cậu vừa lên tiếng thì fan hâm mộ bên dưới càng loạn hơn, tiếng khóc cứ nối tiếp nhau vang lên, hoàn toàn lấn át giọng nói của cậu.

Thấy vậy, Giang Lưu Thâm nắm lấy vai cậu, ghé sát vào tai nói:

"Vào trước đi, cậu càng ở đây thì các cô ấy càng khóc nhiều hơn, chỉ cần không nhìn thấy cậu là sẽ bình tĩnh hơn thôi."

Hạ Hi Ngải nghĩ thấy cũng có lý nên vẫy tay với mọi người rồi cùng Giang Lưu Thâm đi vào đài truyền hình, bỏ lại tiếng ầm ĩ đột nhiên cất cao hơn của các fan hâm mộ ở sau lưng.

Bước đầu tiên trước khi ghi hình chính là khâu trang điểm mà Hạ Hi Ngải ghét nhất, nhưng không ngờ lại gặp người quen cũ.

Em trai!

Sherry đi lên ôm chầm lấy cậu:

"Khoảng thời gian qua chắc hẳn cậu đã chịu rất nhiều uất ức đúng không? Đến đây để tôi ôm một cái! Tôi nhớ cậu muốn chết đi được! Sau khi cậu đi rồi, ai tôi cũng không muốn trang điểm cho."

Hạ Hi Ngải suýt nữa nghẹt thở, vất vả lắm mới thoát khỏi, hỏi:

"Sherry, sao chị lại làm việc ở đây?"

"Sau khi cậu và Đồng Đồng đi, công ty phân cho tôi một người mới. Trời ạ, trang điểm cho tiên tử xong thật sự không làm nổi với kẻ phàm phu tục tử nữa, nên là tôi nhờ bạn thân tôi, cái người tôi từng kể với cậu ấy, tìm giúp tôi công việc ở đây, làm ở đây ít nhất tôi có thể trang điểm cho rất nhiều người, cũng rất vui.Vậy hôm nay làm phiền chị rồi.

"Hạ Hi Ngải ngồi xuống:"Vẫn như cũ, đừng đánh quá đậm nhé.Tôi nhớ mà!

"Sherry nặn ra một chút tinh chất dưỡng ẩm, vừa thuận tiện hóng hớt:"Có phải hôm nay cậu đi cùng Giang Lưu Thâm không? Hay là người khác?Anh ấy đi tìm em g… Tìm Giang Tiểu Phù.

"Hạ Hi Ngải kịp thời thắng phanh gấp, không thể để bí mật bị lộ."Oa, tôi đã nói rồi mà, chắc chắn Giang Tiểu Phù là chính cung nương nương rồi, bây giờ cậu tin chưa?Họ không phải loại quan hệ đó, chỉ là… bạn thân thôi.Hả? Cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ cậu biết bạn gái của Giang Lưu Thâm sao?Sherry nháy mắt.Anh ấy không có bạn gái, nhưng mà... hình như anh ấy có để ý một người.

"Khi nói ra chuyện này Hạ Hi Ngải cảm thấy mình thật lớn mật. Giang Lưu Thâm chỉ biểu lộ một chút tình ý với cậu mà thôi, vậy mà cậu lại dám ở trước mặt người ngoài nói xằng bậy về người Giang Lưu Thâm để ý. Đây chính là"dục vọng muốn độc chiếm

"mà người ta thường nói sao? Chắc là vậy rồi. Cậu không muốn Giang Lưu Thâm xảy ra tai tiếng, bị người khác bàn tán. Giang Lưu Thâm mở cửa đi vào, đúng lúc nghe được câu sau cùng, hỏi:"Để ý người nào cơ?

"Mắt Sherry sáng lên:"Anh Thâm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!