Buổi phỏng vấn của triển lãm điện ảnh đã chuyển sang phần fan đặt câu hỏi, hàng chục fan may mắn trên khán đài đồng loạt giơ tay, có người bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhân viên công tác phải giữ gìn trật tự.
Một cô gái đang ở gần được MC chọn, cô ấy lập tức nắm chặt micro như sợ bị người khác giật đi, hồi hộp đến mức mặt đỏ bừng:
"Anh, anh Thâm, khi nào thì anh tiếp tục đóng phim ạ?"
Giang Lưu Thâm ngồi trên chiếc ghế chân cao, đôi chân dài hơi cong trông vô cùng phóng khoáng. Anh nở nụ cười đầy đẹp trai mà nhìn fan, đôi mắt cong lên:
"Em muốn xem lúc nào thì anh đóng lúc đó."
Cô gái suýt ngất vì phấn khích:
"Ah ah ah khi nào cũng có thể ạ!"
Một người hâm mộ khác hét lên:
"Nếu cô ấy có thể thì em cũng có thể!"
Dưới đài cười vang không ngừng, Giang Lưu Thâm cũng nhịn không được phải cười lên:
"Yên lặng nào, chúng ta đang nghiêm túc mà."
Micro được đưa đến một người hâm mộ khác, cô gái này dũng cảm nhiệt tình hơn, vừa mở miệng đã hỏi:
"Anh Thâm! Anh thích con gái như nào ạ? Ngoại trừ ngực lớn còn có yêu cầu gì khác không?"
Giang Lưu Thâm cười cười:
"Anh mà nói quá cụ thể các em sẽ buồn đó."
Không ạ không ạ! Cô gái vội vàng nói:
"Chúng em đều mong đợi anh hẹn hò ạ! Những người xem phim của anh từ nhỏ đều đã lớn thậm chí con luôn rồi, nhưng anh vẫn còn độc thân, quá thảm, anh nói rõ ràng đi, chúng em cùng tìm đối tượng cho anh!"
Khán giả cười phá lên, các fan cũng phụ họa, thậm chí người dẫn chương trình còn hùa theo:
"Lưu Thâm à, nếu hôm nay anh không nói rõ thì chắc người hâm mộ sẽ không tha cho anh đâu."
"Được rồi, để anh nghĩ xem."
Giang Lưu Thâm chống cằm trầm tư hai giây:
"Trước hết, phải nhìn được, nếu không thì đứng chung với một người đẹp trai như anh sẽ tự ti."
Ề... Fan kéo dài âm điệu tỏ vẻ chịu không được.
"Còn chưa hết đâu, thứ hai, tốt hơn là nên nói ít chút, anh nói nhiều lắm, các em cũng biết mà. Nếu người đó cũng như vậy thì cuộc sống quá mức ồn ào rồi."
"Ha ha ha anh cũng biết anh hay nói linh tinh sao?"
"Làm sao có thể nói tôi nói linh tinh chứ? Toàn là lời vàng ngọc không đó." Giang Lưu Thâm mặt không đỏ tim không đập mà nói:
"Cuối cùng, tôi hi vọng đối tượng của tôi có thể chinh phục tôi bằng chính mị lực của mình, để cho tôi có thể yêu thương và hâm mộ, dù không có bề ngoài tôi cũng sẽ động lòng."
Nói xong, anh đắc thắng nhìn Từ Dương đang đứng trong góc: Thế nào, đây là một câu trả lời hay đúng không?
Từ Dương chỉ biết lau mồ hôi vì sợ ông nội nhà mình nói ra điều gì đó điên cuồng như trong lễ trưởng thành, cũng may là Giang Lưu Thâm vẫn biết chừng mực.
Từ Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên khiến cậu ta hoảng hốt vội vàng lấy ra. Không phải điện thoại của cậu đổ chuông mà là của Giang Lưu Thâm, trước cuộc phỏng vấn anh đã để nhờ chỗ cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!