Chương 26: (Vô Đề)

Khi hai người ra phòng bếp, Giang Tiểu Phù và Lê Lạc đã ăn xong bữa tối.

"Hai người thì thầm gì trong đó với nhau mà lâu thế? Đồ ăn đều sắp nguội hết rồi."

Hạ Hi Ngải bước lên nhìn bàn ăn thịnh soạn như đang trong một bữa tiệc sang trọng kia, kinh ngạc hỏi:

"Tất cả chỗ này đều do mọi người làm hả?"

Giang Tiểu Phù nở nụ cười:

"Sao có thể chứ! Tất cả chỗ này đều do đầu bếp làm đấy, lúc nãy ở trong phòng bếp nên anh không thấy được, họ đi rồi, mau tới nếm thử tay nghề của đầu bếp được nhận Michelin ba sao* đi."

*Sao Michelin là tiêu chuẩn danh giá nhất thế giới về chất lượng nhà hàng và tay nghề của đầu bếp, được xếp theo ba thứ bậc cao dần là ba sao, hai sao, một sao.

Giang Lưu Thâm vào chỗ ngồi trước:

"Trà sữa đâu? Có phải quên rồi không?"

Lê Lạc:

"Ở đây này, mấy tuổi rồi còn đòi uống trà sữa."

"Không phải tôi muốn uống, là bạn nhỏ này thích uống trà sữa." Giang Lưu Thâm ngoắc tay với Hạ Hi Ngải: Tới uống thử xem.

"Đâu phải bữa ăn nào tôi cũng muốn uống đâu..." Giang Lưu Thâm làm như cậu là một đứa con nít đang đòi đồ ăn vậy.

Tai đã đỏ lên nhưng Hạ Hi Ngải vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng của mình, đi đến ghế trống bên cạnh Giang Lưu Thâm ngồi xuống.

Các món ăn trên bàn đều sang trọng và tinh xảo làm cho người ta phải tặc lưỡi, ngay cả chiếc cốc sứ xương đựng trà sữa cũng như đồ cổ, hoa văn tinh tế phức tạp mang đến cảm xúc trơn mịn thoải mái, vừa nhìn đã biết giá cả rất đắt đỏ.

Cậu nâng ly lên nhấp một ngụm, vị sữa đậm đà cùng hương thơm của hồng trà như lan tỏa, thật là một sự kết hợp tuyệt vời.

Giang Lưu Thâm: Ngon không?

Rất ngon. Hạ Hi Ngải liếm sữa còn đọng trên môi: Có điều hơi nhạt.

Giang Lưu Thâm nhìn đầu lưỡi hồng hồng vươn ra rồi lại rụt trở về, bờ môi được liếm lướt át hơi phát sáng dưới dưới ánh đèn vàng ấm áp, cùng với đôi môi nhỏ xinh càng thêm mê người kia.

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng.

"Không phải bình thường cậu đều uống loại không đường à?" Anh giảm điều hòa xuống vài độ:

"Lần trước cậu cũng tự nói không đường mới tốt cho sức khỏe."

Hạ Hi Ngải đỏ mặt, có chút ngại ngùng:

"Thật ra đã thêm đường rồi... Hứa Đồng biết tôi thích uống ngọt nên luôn lén lút bỏ thêm đường vào, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng ghi vào nhãn tên là không đường, chị ấy còn tưởng tôi không biết..."

Giang Lưu Thâm mỉm cười, đột nhiên cảm thấy bạn nhỏ này thật sự là...

"Em đáng yêu quá! Hi Ngải à, chữ Ngải trong tên của em nên đổi thành đáng yêu mới đúng!" Giang Tiểu Phù nói.

Đúng rồi, đáng yêu.

Giờ anh cũng vừa mới nghĩ ra, nhưng sao anh lại cảm thấy một người đàn ông đáng yêu chứ? Nhất định là do khuôn mặt này của Hạ Hi Ngải quá lừa tình, nhìn chẳng khác gì mấy cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, vậy chắc dùng đáng yêu cũng bình thường nhỉ.

Giang Lưu Thâm tìm lý do để biện minh cho mình xong thì không quên răn dạy nghệ sĩ tương lai nhà mình:

"Biết rồi mà cậu còn uống? Cái này gọi là lừa mình dối người đấy có biết không? Trước kia tôi không quản được cậu, nhưng sau này cậu làm việc với tôi rồi, một tuần chỉ được uống một ly, nghe rõ chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!