Chương 20: (Vô Đề)

Hạ Hi Ngải ngơ ngác nhìn cái bánh Daifuku dâu cao ngang mắt mình ở trước mặt.

Hai người đàn ông cao to giúp cậu dọn tủ lạnh vào phòng rồi đi, không hề ăn miếng nào, để lại một mình cậu ngu người trong nhà.

Cậu xoắn đi xoắn về, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Giang Lưu Thâm.

Bên kia kêu Tút tút mấy lần rồi được bắt máy, tiếng cười khẽ đặc trưng truyền đến:

"Alo, chào bạn nhỏ, nhớ tôi nhanh thế à? Mới mấy tiếng thôi mà."

Cái người mặt lạnh vào sáng nay là ai thế?

Rốt cuộc bộ mặt nào của Giang Lưu Thâm mới là thật? Hạ Hi Ngải hoàn toàn hoang mang.

"Anh đưa Dafuku dâu cho tôi làm gì?"

"Không phải cậu chưa ăn được sao, sáng nay tôi nhờ người đi mua, nó bay về đây với chúng ta đấy."

"Nhưng anh cũng không cần mua hết luôn chứ? Còn bợ cả khay bánh của người ta qua đây luôn là sao?"

"Thế hả? Cái này thì tôi không biết đâu, tôi nói với cấp dưới của tôi là phải làm cho thật hoành tráng, phải làm cậu cảm động đến mức chảy nước mắt ròng ròng, hô hào"Sao anh Thâm lại tốt như vậy, trước giờ mình đã trách oan anh ấy rồi huhuhu, kiếp này mình phải làm trâu làm ngựa làm thiếp cho anh ấy mới được.

...

"Cậu không muốn làm thiếp cũng không sao, ăn gì cho ngực nở chút, tôi có thể cân nhắc cho cậu làm vợ cả."

"... Anh cứ nằm ngủ lại đi."

Giang Lưu Thâm không để bụng mà khẽ cười mấy tiếng:

"Thôi, nghiêm túc nói vậy, tôi chỉ muốn xin lỗi vì chuyện hôm qua đã gài cậu thôi."

"Anh cũng biết mình gài người khác hả?"

"Đương nhiên rồi, nhưng gài vẫn chỉ là gài, gài xong tuyệt đối không dây dưa, cậu thấy sáng nay ở sân bay tôi không để ý đến cậu luôn này, tránh hiềm nghi tài không, vui rồi chứ?"

... Hạ Hi Ngải hoài nghi mạch não của mình không có cùng cấu tạo với tên họ Giang này.

Nhưng biết được vẻ lạnh nhạt vào sáng nay của Giang Lưu Thâm chỉ là diễn, chẳng biết tại sao... tâm trạng suy sút cả một ngày thật sự đã tốt hơn chút.

"Thôi... Không so đo với anh." Cậu chỉ là một nhân vật nhỏ, thật sự không đấu lại ảnh đế.

"Cậu không so đo tới tôi nhưng tôi thì muốn so đo với cậu đấy." Giang Lưu Thâm còn được voi đòi tiên:

"Bạn nhỏ à, tốt xấu gì cậu cũng là một ngôi sao có hơn ba mươi triệu người hâm mộ, thu nhập một năm ít nhất cũng phải mấy chục triệu chứ, thế mà lại lưu lạc tới nước đi thuê phòng? Tiền để ở đâu thế? Tuổi còn trẻ mà phung phí như vậy là không được, sau này lấy gì mà cưới vợ?"

"... Không phiền anh lo nghĩ cho tôi, tôi dùng tiền vào việc đứng đắn cả. Mà sao anh biết tôi thuê phòng, cả địa chỉ phòng tôi nữa?"

"Tôi thì cái gì mà không biết."

Giang Lưu Thâm đắc ý mà hừ hừ, đổi đề tài:

"Nói mới nhớ, vừa rồi cấp dưới tôi báo lại với tôi là lúc đến dưới nhà cậu thấy có mấy fan tư sinh*, họ giúp cậu đuổi đi rồi."

*fan tư sinh: loại fan bám gót idol một cách cố chấp, điên cuồng, tìm mọi cách tiếp cận, tìm hiểu đời tư của idol.

"Thảo nào hôm nay chẳng thấy ai."

Hạ Hi Ngải thầm nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!